chương 15/ 30

CHƯƠNG 15

Sau ngày đi ăn điểm tâm mấy hôm, sao may mắn lòe lòe chiếu sáng trên đầu Hứa Đại Chí, Tuyết Doanh muội nhiều lần xuất hiện.

Trên đường tan sở về trùng hợp gặp gỡ, đi cửa hàng tiện lợi trùng hợp gặp gỡ, buổi tối ăn xong đi shopping ở phụ cận trùng hợp gặp gỡ…

Hứa Đại Chí nghĩ đây là ý trời, ông trời muốn thúc đẩy lương duyên vàng ngọc của ta với Tuyết Doanh muội muội. Trần Tuyết Doanh xác thực cũng ngày càng thân thiết với Hứa Đại Chí, lúc đầu chạm mặt cùng lắm lên tiếng chào hỏi một tiếng, hai ba ngày sau, mỗi tối Hứa Đại Chí xuống dưới tiêu thực nhất định có thể tình cờ gặp Trần Tuyết Doanh. Tuyết Doanh muội muội bắt đầu nói chuyện phiếm với hắn, đa số là nói một ít chuyện sinh hoạt hằng ngày của Hứa Đại Chí.

Tần Tri Nghi mắt lạnh nhìn Hứa Đại Chí miệng càng ngày càng toe toét, cơm tối ăn ngày càng nhanh, thời gian xuống dưới tiêu thực cũng càng ngày càng dài.

Chạng vạng hôm nay Tần Tri Nghi ngồi vẽ ở phòng ngủ, tầm sáu giờ lại nghe cửa phòng một trận lách cách mở ra, Hứa Đại Chí đầu như con nhím đã trở về, đi vào phòng ngủ dạo dạt đắc ý biểu diễn cho Tần Tri Nghi kiểu tóc mới của hắn: “Ác không!”

Tần Tri Nghi không thèm để ý thêm tiếp tục bản vẽ của hắn. Hứa Đại Chí nghĩ họ Tần thực sự không có mắt thẩm mỹ, móc gương ra tự mình thưởng thức: “Chậc chậc, thoạt nhìn đúng là có sức sống hơn! Ha ha! Mấy hôm nay tâm tình tốt, tối nay anh em mời ăn lẩu!”

Tần Tri Nghi thờ ơ ném qua một câu: “Anh tự ăn nhanh lên một chút mà xuống dưới, đừng làm Tuyết Doanh muội muội chờ sốt ruột.”

Hứa Đại Chí nghe trong lòng có điểm mất hứng, họ Tần cứ luôn không mặn không nhạt. bỗng nhiên ý niệm trong đầu nổi lên. Đúng rồi, Tần Tri Nghi đang bị ám ảnh thất tình, thấy người ta đắc ý, đương nhiên trong lòng khó chịu.

Tình trường đắc ý lại làm Hứa Đại Chí càng có thêm đồng tình: “Vậy chờ hôm nào anh không đi làm sẽ mời chú đi ăn.”

Kết quả làm Hứa Đại Chí thất vọng hết sức, Tuyết Doanh muội muội không có khen quả đầu con nhím của hắn, hơn nữa còn chẳng chú ý tới. trái lại hỏi Hứa Đại Chí: “Anh Đại Chí, sao ngày nào anh đi tản bộ cũng đều không thấy bạn anh đi cùng?”

“Cậu ta làm thiết kế.” Hứa Đại Chí đối với Tuyết Doanh muội muội chuyện gì cũng nói ra “Mấy hôm nay bận thiết kế bản vẽ, không rảnh.”

“Làm thiết kế á, rất rất giỏi nha.” Hai mắt Tuyết Doanh muội muội dưới ánh đèn đường lòe lòe chiếu sáng.

“Mấy hôm nay anh ở tòa soạn cũng bề bộn nhiều việc lắm, buổi tối cũng là bớt chút thời gian rảnh đi tản bộ. Hay là chúng mình đi lên trước một chút đi?” Hứa Đại Chí hết sức giảo hoạt dùng từ “chúng mình”.

Tuyết Doanh muội muội dừng bước: “Anh Đại Chí, buổi tối ở nhà còn có chút việc, em về trước.”

“Anh đưa em về.”

Tuyết Doanh muội muội vội vã lắc đầu: “Có ba bước là đến rồi, em còn muốn lên kia mua ít đồ.”

“Vậy à.” Hứa Đại Chí có điểm tiếc nuối. Tuyết Doanh muội muội đi được hai bước bỗng dưng quay lại, ngại ngùng cười: “Đúng rồi, mấy hôm nay có dịch cảm cúm, anh, với bạn anh, đều cẩn thận chú ý thân thể.”

Hứa Đại Chí cảm động như mở cờ trong bụng, cưỡi mây mà về đến nhà.

Tần Tri Nghi đang ở sân thượng uống cà phê, bản thiết kế trải ra trên bàn, một bộ muốn làm qua đêm.

Xem chừng công việc này cũng khổ cực lắm. Hứa Đại Chí đánh răng, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. một trận gió lạnh thổi qua, Tần Tri Nghi co co vai, hắt xì một cái.

“Đúng thật là.” Giọng Hứa Đại Chí tràn đầy đắc ý “Vừa rồi Tuyết Doanh muội muội nói với tôi mấy ngày nay có dịch cảm cúm, bảo tôi chú ý thân thể.”

Tần Tri Nghi ngồi trở lại bên bàn, tiếp tục vẽ.

Bình luận





Chi tiết truyện