chương 31/ 32

– Trước kia ta không biết ngươi có sở thích hành hạ kẻ thua cuộc đấy a. – Noãn Ngôn cười cười lắc đầu, trong không khí một tia hơi lạnh thoáng chớp lên: – Hay là…ngươi ghen tị?

Chung Ly Thiên ngón trỏ điểm động, thản nhiên nói:

– Ta ghen tị hắn cái gì?

Noãn Ngôn cười mị hoặc:

– Dù đã mất đi địa vị, nhưng y vẫn có được lòng tin cậy của mọi người, ai cũng trung thành đi theo y. Mà ngươi, đến bây giờ vẫn còn phái ba nhóm người khác nhau tùy thời giám xác mọi hành vi của ta, ngươi không tin bất cứ ai và bất cứ ai cũng không tin ngươi.

Chung Ly Thiên một phén kéo Noãn Ngôn lại, hung hăng nắm cằm người kia:

– Cho nên hiện tại, ta có thể trước mặt Đồng Hi Diệp đối với Tần Thước- nhược điểm của y muốn làm gì thì làm, mà không kẻ nào dám, đụng đến nửa cộng tóc của ngươi! Ta sẽ không cho kẻ khắc bắt lấy nhược điểm của ta đâu.

Noãn Ngôn đem mặt tiến đến càng gần, cơ hồ mặt cả hai chạm vào nhau:

– Vì vậy… ngươi mới đem ta biến thành vũ khí của ngươi?

Ánh mắt của Chung Ly Thiên, chỉ có yên lặng trầm mặc.

– Noãn Ngôn, cảm ơn ngươi! Về sau có chuyện gì, chỉ cần ngươi nói với ta một tiếng, ta nhất định…



—————————————–

– Tần Thước, im lặng một chút cho ta. – Đồng Hi Diệp nằm ở trên giường bệnh, đang được truyền nước biển, thanh âm vì sốt cao mà vẫn khàn khàn, y với cơ thể trọng thương bị giam dưới tầng hầm ẩm thấp đến một ngày một đêm, nếu bị giam thêm vài tiếng đồng hồ nữa khả tính mạng khó mà còn.

– Cái này không có gì. – Noãn Ngôn cười nói: – Đế Không sẽ không còn đến tìm các ngươi gây phiền toái nữa đâu, nhưng mà… – Cảm nhận một ánh mắt sắc bén bắn về phía mình, Noãn Ngôn thấy Đồng Hi Diệp đang nhìn mình với ánh mắt ngăn cản không cho nói, thậm chí trong đó có vài phần khẩn cầu.

– Nhưng mà cái gì? – Tần Thước hỏi

– Nhưng mà ngươi phải hảo hảo chiếu cố y a. – Noãn Ngôn không hề sơ hở sửa lại lời nói.

– Đó là đương nhiên. – Tần Thước sang sảng cười rộ lên: – Dùng cả đời để chiếu cố hắn cũng không thành vấn đề.



Nghe nói hạnh phúc chính là nghe thấy tiếng vang của ánh sáng mặt trời rơi trên lá cây, chỉ có những ai âm tình hoàn toàn bình phản phẳng lặng mới có thể nghe thấy được. (0.0!!! ta chưa nghe thấy cái tiếng vang của mặt trời rơi trên lá bao giờ cả, có ai nghe thấy chưa)

Ngoài cửa sổ trời xuân ấm áp, màu xanh của trời trong suốt như vừa mới được tắm rửa, tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng rung động vào màng tai của Đồng Hi Diệp, Tần Thước đang cúi đầu gọt táo, hắn bất luận làm việc gì liên quan đến y đều hết sức chuyên chú không thôi, loại có phần hơi ngơ ngơ ngác ngác làm cho ngươi khác cảm thấy buồn cười.

– Đại công cáo thành! – Trên mặt đất một đoạn vỏ trái cây thật dài, Tần Thước dùng dao cắt một miếng táo, đem hướng đến bên miệng Đồng Hi Diệp đang ngồi trên giường bệnh trong bệnh viện.

Đồng Hi Diệp im lặng cắn một miếng, y khẽ giật giật ngón tay không một tiếng động, một chuỗi đau đớn từ ngón tay truyền đến. Coi như gặp may, hai tay không có dấu hiệu bị hư bại, chỉ sợ đã tổn thương gân tay khó có thể hồi phục lại, chắc sẽ không thề nào cầm dao giết người như xưa.

– Lão Đại, chúng ta gác kiếm đi. – Tần Thước đột nhiên hỏi, mắt theo dõi y: – Rời khỏi nơi này, đến một nơi xa lạ khác, bắt đầu…cuộc sống chỉ có hai người, được không?- Trong con ngươi trong suốt kia, kiên định không thấy chút do dự, lóe lên sự chờ đợi, hắn dựa vào y càng ngày càng gần: – Lão Đại, ngươi nói có được không?

– Không nên cử động, Tần Thước. – Khẩu khí vẫn nhất quán lạnh lùng, nhưng khóe môi của Đồng Hi Diệp lại hơi cong cong lên, y ôn nhu hôn lên khóe miệng Tần Thước, cực nhanh, đầu lưỡi y khẽ lướt qua môi dưới của hắn, nhẹ nhàng, hàm xúc khôi thôi, kích thích tâm cang như lửa đốt.

– Ta… ta đi rửa tay cái đã – Tần Thước lẳng lặng đứng lên, vừa đi ra khỏi phòng hằn liền chống tay dựa tường, lấy tay sờ môi, cười khổ nói: – Thật sự là kỹ xảo khiêu khích cao cường mà, thiếu chút nữa nhịn không được liền…

Đồng Hi Diệp đơn độc một mình trong phòng bệnh, thản nhiên mỉm cười ý vị vừa ưu thương vừa cô đơn…

Ta rất muốn… cho ngươi một câu trả lời đích thực, Tần Thước.

– Tần Thước, thay ta đi đến khu chung cư phía Bắc, hộ số 137 gửi lời nhắn cho một người.

– Chung cư phía Bắc? Rất xa a, chỉ sợ đến khi trời tối ta mới trở về được nha.

– Ngươi có đi hay không? – Đồng Hi Diệp lạnh lùng nói.

– Đi, đương nhiên đi! – Tần Thước gật đầu không ngừng: – Gửi cho ai?

– Ở đó chỉ có một người, ngươi đi sẽ biết.

– Vậy tin nhắn thế nào? – Tần Thước hỏi

Đồng Hi Diệp tạm dừng hai, ba giây, lẳng lặng nói:

– Phải chuyển đạt cho hắn một chữ cũng không thiếu, vô luận sau này có xảy ra chuyện gì, từ nay về sau phải tự đối đãi với bản thân mình thật tốt, phải sống hảo, còn có… cảm ơn hắn từ trước tới nay, đã chiếu cố…đến ta.

– Chiếu cố? – Tần Thước không khỏi kinh hô ra tiếng, như thế nào còn có người có thế chiếu cố Lão Đại của hắn? Như thế nào ngay cả hắn cũng không biết sự tồn tại của người nọ?

Trái tim đột nhiên như rơi xuống nghìn trượng, đau đến muốn chết:

– Lão Đại? Đó là người nào?

– Là người rất quan trọng. – Mặt Đồng Hi Diệp không chút thay đổi nói: – Ngươi còn sững sờ ở đó làm gì?

– Không có gì, ta đi đây. – Tần Thước không cam lòng xoay người bỏ đi, hắn vừa rồi rất muốn hỏi: Nếu thấy người kia không vừa mắt, ta có thể đập hắn không?



——————————————————–

– Không có số 137 sao? – Tần Thước mắt trừng lớn, đầu đầy mồ nhìn người hỏi đường thứ bảy

Đại thúc này so với sáu người trước kia càng khẳng định hơn:

– Lão tử ở nơi này từ khi còn mặc yếm, chung cư này chỉ có 120 hộ, nên làm gì có hộ thứ 137 a.

Chẳng lẽ, Lão Đại thật sự cho sai địa chỉ? Nếu là kẻ khác thì đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng quan niệm của Tần Thước từ trước đến nay vẫn luôn là “ Đồng Hi Diệp vĩnh viễn đúng ”.

Kéo một thân mỏi mệt về lại bệnh viện, lúc này trời đã đầy sao. Phía trước cửa sổ trên hành lang có một nam nhân với dáng người mảnh khảnh đang đứng, khuôn mặt ngũ quan lộ ra khí chất kiên nghị.

– Đằng Phi?

– Tần Thước, đã lâu không gặp. – Giọng nói không có gì là vui sướng khi lâu ngày không gặp,tựa hồ như trong lời nói, có vài phần bất đắc dĩ phải gặp mặt: – Ngươi còn nhớ rõ những gì ta đã nói với người rồi chứ? Bang Tập Thiên cùng Long Hổ môn giao dịch thuốc phiện, mọi thứ đều đứng dưới tên ngươi trên danh nghĩa cá nhân, ngươi sẽ bị bắt ở tù chung thân.

– Lão Đại của ta sẽ không bao giờ để ta phải vào tù cả. – Tần Thước cắt ngang lời nói của Đằng Phi, hôm nay hắn đã đủ phiền toái rồi, bất an đến mạc danh kỳ diệu vẫn rối rắm nằm trong lòng hắn.

– Khi đó bốn trong sáu tổ đội trong bang Tập Thiên đã không còn dưới sự khống chế của hắn. – Đằng Phi Cúi đầu, thanh âm càng ngày càng thấp.

Tần Thước cũng im lặng, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt nền làm cho thanh âm trầm thấp cũng trở nên vài phần lãnh tuyệt:

-Ta hiểu rồi, ít nhất hãy cho ta…. Thời gian nửa ngày, ngày mai ta sẽ đi tự thú, được không?

Đằng Phi lắc đầu, nhẹ giọng nói:

– Chính ngươi cũng đã nói, Đồng Hi Diệp sẽ không bao giờ để ngươi đi vào tù cả.

Tâm của Tần Thước đột nhiên trầm xuống, vội vàng nhấc chân chạy hướng đến phòng bệnh của Đồng Hi Diệp. Chỉ là dưới chân như đeo phải chì, càng ngày càng nặng, cước bộ càng lúc càng hỗn loạn… Không phải như hắn đã nghĩ chứ!



“Lão Đại, ngươi nói có được không a?”

“ Không nên cử động, Tần Thước.”

“Phải chuyển đạt cho hắn một chữ cũng không thiếu, vô luận sau này có xảy ra chuyện gì, từ nay về sau phải tự đối đãi với bản thân mình thật tốt, phải sống hảo, còn có… cảm ơn hắn từ trước tới nay, đã chiếu cố…đến ta. ”

“ Chung cư này chỉ có 120 hộ, nên làm gì có hộ thứ 137 a ”

– Lão Đại! – Mở cửa thật mạnh, trên giường một khoảng không lạnh băng, cửa sổ không đóng lại, gió đêm thổi tung bức màng phiêu đãng như có một quỷ hồn lúc ẩn lúc hiện.

Không phòng bị phía sau, Đằng Phi đem một cây kim tiêm tiêm vào thân thể Tần Thước, dù chỉ xuyên qua da thịt nhưng cứ như thể đang xuyên qua trái tim, không khí kịch liệt co rút từng hồi.

Gương mặt của Đằng Phi vặn vẹo áy náy, Tần Thước mơ hồ nghe cậu nỉ non:

– Thực xin lỗi, Tần Thước, là Đồng Hi Diệp đã nhờ ta làm như vậy. Y sáng nay đã đị tự thú rồi, tự nhận tất cả tội danh, hắn muốn ngươi phải hảo hảo còn sống.

– Không được! Ta xin ngươi, nếu hắn vào tù, hắn sẽ bị mọi người trả thù, bọn họ sẽ không tha cho hắn đâu. – Tần Thước té trên mặt đất, cầm lấy một chút ý thước cuối cùng, thống khổ thở dồn dập: – Ta chỉ muốn cùng hắn ở bên cạnh nhau! Hãy cho ta và hắn ở cùng nhau, ta xin ngươi!

Thực xin lỗi, Tần Thước, thực xin lỗi, thực xin lỗi…

Thanh âm này là của Đằng Phi ư? Sao nghe như thể Đồng Hi Diệp đang nói vậy, cảm giác như y vẫn còn đấy, hắn đang nằm trên đùi y, người kia dùng bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán hắn, vẻ mặt cao cao tại thượng của y chỉ có sự tịch mịch cùng tiêu điều.



Hết chương 16 (Thượng)

Bình luận





Chi tiết truyện