chương 2/ 10

Nàng thật sự xem hắn là nô lệ để đem bán.

Vừa sớm tinh mơ, Thiết Liệt đã bị Xuân Lan lôi dậy, phát hiện huyệt đạo đã được giải, không những thế, còn có thêm xích tay, xích chân và....xích cổ.

Nàng cư nhiên xích hắn như xích chó.

“Ngươi dậy sớm thật.” Kinh Vô Tình đi đến trước mặt hắn.

Quần áo bằng lông cừu trắng muốt che kín toàn thân không có chỗ hở, nhưng hắn biết dưới lớp xiêm y kia là một thân hình mê người, chỉ nghĩ thôi đã khiến cho dục vọng của hắn trào dâng mãnh liệt.

“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Không có nàng làm ấm giường làm sao mà ngon được.” Hắn cố ý bày ra nụ cười dâm tà.

“Làm càn, sao ngươi có thể nói những lời đại bất kính với thiếu gia nhà chúng ta.” Xuân Lan chán ghét cái tên dã man này, dám vũ nhục tiểu thư thần thánh trong lòng nàng.

“Vì sao không thể? Nàng rõ ràng là nữ nhân, còn gọi thiếu gia cái gì.”

“Tên nam nhân chết tiệt này, xem ra ta không thể không giáo huấn ngươi...” Tay của nàng vừa giơ lên đã bị một bàn tay mềm mại khác nắm lại.

“Xuân Lan, không được vô lễ.” Ngữ khí của Kinh Vô Tình bình thản, đôi mắt trong suốt như lưu ly nhìn chằm chằm Thiết Liệt “Ngươi tên gì?”

“Ta có thể lựa chọn không trả lời.” Nếu để cho nàng biết hắn là Dạ thành Vương mà người trong giang hồ sợ hãi thì nàng nhất định sẽ lập tức thả hắn ra, nhưng nếu như vậy sẽ đánh mất sự thú vị của trò chơi.

“Không sao, ta có thể hỏi ngươi tại sao ngươi lại biết ta nguỵ trang không?” Kinh Vô Tình nhìn hắn không rời mắt, muốn từ hình dáng cứng rắn ngạo mạn của hắn tìm ra chút manh mối.

“Việc này đối với nàng rất quan trọng sao?”

Nàng gật gật đầu, có như vậy thì nàng mới biết nên cải biến như thế nào, ngay cả vấn đề lớn như yết hầu nàng cũng làm rất tốt rồi, tại sao hắn vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu nàng?

“Không có gì, chỉ là trên người nàng có một loại hương vị làm ta nhiễu loạn, nó câu dẫn dục vọng nam tính của ta.”

Hắn càn rỡ dò xét Kinh Vô Tình, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, giống như nàng không mặc gì mà đứng trước mặt hắn.

Xuân Lan vì những lời khó nghe của hắn mà mặt hồng tai đỏ “Thiếu gia, chúng ta đừng dây dưa với cái tên ác tặc vô sỉ này nữa, mau mau mang hắn ra chợ bán.”

Kinh Vô Tình gật đầu “Ra ngoài bảo chưởng quầy chuẩn bị xe ngựa.”

“Còn cho hắn ngồi xe ngựa? Phải cho hắn ngồi xe tù mới đúng?”

“Xuân Lan.” Kinh Vô Tình trầm mặt.

“Vâng, thiếu gia.” Xuân Lan khẽ cúì người, vạn phần không muốn mà lui ra.

Thiết Liệt mặt không chút thay đổi nhìn nàng nắm lấy dây xích “Ta khuyên người nên biết điều một chút, sỉ nhục ta đối với người sẽ không có chỗ tốt nào đâu.” Bối rối và xấu hổ hợp lại thành phẫn nộ, nàng cắn chặt răng, mạnh mẽ áp chế cơn giận đang bùng lên trong lòng.

“Đối với ta mà nói, ngươi chính là một thương phẩm rất có giá, nếu người thân của ngươi nhìn thấy nhất định sẽ bỏ tiền ra mua, mà ta căn bản chỉ thu một số thù lao nho nhỏ.”

“Chờ ngươi rơi vào trong tay ta, ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã sỉ nhục ta ngày hôm nay.” Thanh danh một đời của hắn toàn bộ bị huỷ hoại trong tay nàng, đường đường Dạ thành Vương trở thành nô lệ chào hàng, nhục nhã thế này hắn nhất định sẽ nhớ kỹ.

“Còn phải xem người có cơ hội đó hay không.” Đợi đến lúc đó thì nàng đã về phương nam rồi.

Thiết Liệt hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

*****

Trấn nhỏ nằm trên con đường dẫn đến Dạ thành vô cùng náo nhiệt, mà chợ nô lệ ở quảng trường phía tây của ngôi thành từ sáng sớm đã có một đám đông tụ tập.

“Thiếu gia, ở đây rồng rắn hỗn loạn, hay là chúng ta tính cách khác đi, tuỳ tiện đem hắn ném ở đầu đường xó chợ là được rồi.” Xuân Lan ngồi trong xe ngựa lo lắng nói.

“Ý ta đã quyết.” Kinh Vô Tình ngồi ở trên lưng ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, nhìn Xuân Lan trong lòng như nai con chạy loạn, nàng vốn định ngồi xe ngựa với tiểu thư đồng nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Thiết Liệt bị điểm huyệt ngồi trong xe ngựa, bởi vì sợ hắn nói năng bậy bạ nên nàng mới điểm huyệt câm của hắn, giờ phút này, hắn có miệng mà không thể nói, phẫn nộ mở mắt trừng trừng.

“Tới rồi, mang hắn xuống xe.” Kéo cương ngựa, Kinh Vô Tình nhìn những người đang đứng vây xung quanh, chỉ là một bố cáo nho nhỏ mà có thể hấp dẫn rất đông người đến xem, điều này khiến cho nàng không khỏi suy đoán thân phận của hắn. Mặc kệ! Bán trước nói sau.

Lúc Thiết Liệt bị Xuân Lan nắm dây xích lôi xuống xe ngựa, hiện trường lập tức ồ lên một tiếng, sau đó châu đầu ghé tai. Bởi vì ồn ào nên Kinh Vô Tình không nghe được bọn họ nói cái gì.

Mặc kệ. Kinh Vô Tình nhảy xuống ngựa, hướng về phía hội đấu giá mà đi, những kẻ buôn lâu ngày thường rất kiêu ngạo ương bướng giờ phút này giống như con chó nhỏ bị đạp phải đuôi, nhanh chóng bỏ lại một ít nô lệ, chật vật tháo chạy thoát thân.

Diện mạo của nàng rất doạ người sao? Cùng lắm mỗi lần nàng đi mua nô lệ chỉ ép giá nhiều một chút, hay là có nguyên nhân gì khác?

“Xuân Lan, dẫn hắn đi lên.”

“Còn không đi mau.” Xuân Lan dùng sức kéo, Thiết Liệt suýt nữa hụt chân ngã sấp xuống, người ở dưới đài nhìn thấy thế cũng thở nhẹ một hơi, không dám tiếp tục xem nữa.

Đại bộ phận ở đây đều bị tờ bố cáo kia hấp dẫn mà đến, bởi vì hình vẽ trên tờ bố cáo rất giống Vương của bọn họ, mà chủ tử của bọn họ lại mất tích nhiều ngày, cho nên khi biết chủ tử bị biến thành nô lệ đem bán, mỗi người đều bị doạ cho xanh mặt, không khỏi tò mò muốn biết cái tên gia hỏa chẳng biết sống chết kia là ai mà dám trêu chọc vào Dạ thành Vương hỉ nộ vô thường, cuồng ngạo lãnh khốc, còn dám xem hắn là hàng hoá mang đi bán?

“Các vị hương thân phụ lão, vị công tử nay cùng người nhà thất lạc nhiều ngày, chúng ta không biết lai lịch của hắn, chỉ có thể dùng cách này, mong các vị hương thân vui lòng đi tuyên truyền giúp.” Âm lượng không cao không thấp của Kinh Vô Tình bay vào trong tai mọi người, làm cho người nào người nấy toát mồ hôi lạnh.

Ai muốn chết? Thiết Liệt ở trên đài hung ác nhìn chằm chằm vào con dân nhận thức hắn ở phía dưới.

Những người này nhìn thấy thế thì câm như hến.

“Các vị có thể bắt đầu ra giá.” Kinh Vô Tình tiếp nhận xích sắt trong ta Xuân Lan, thấp giọng nói với Thiết Liệt “Ta có thể giải huyệt câm cho ngươi, nhưng ngươi phải hứa không được gây sự.”

Đè nén tức giận cùng sỉ nhục trong lòng, hắn cắn răng gật đầu. Quân tử báo thù ba năm không muộn, chỉ cần nàng còn ở trong Dạ thành thì hắn vẫn còn cơ hội.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng lại chẳng có người nào ra giá, chỉ vì ánh mắt Thiết Liệt đang đe doạ những người ở dưới đài.

“Thiếu gia, việc này đến lúc nào mới chấm dứt?” Xuân Lan lau mồ hôi trên trán.

“Có người ra giá là ta bán luôn.” Kinh Vô Tình bình thản chịu đựng gian khổ, không hề nhận ra phản ứng của đám người phía dưới có chút dị thường, ngược lại tên Thiết Liệt bên bên cạnh còn toả ra một khí thế cường hãn, thỉnh thoảng quấy nhiễu tâm thần bình tĩnh của nàng.

“Nếu không có ai ra giá, ta liền giao hắn cho quan phủ xử lý. Chúng ta vì hắn đã tốn rất nhiều thời gian.” Kinh Vô Tình vừa nói xong thì tiếng báo giá đã vang lên.

“Ta trả 50 lượng.” Một tên gia hoả cầm quạt lông lên tiếng.

“Thạch công tử, đã lâu không gặp.”

Kinh Vô Tình lịch sự hỏi thăm. Thạch Định Phong – nhân vật số hai của Dạ thành, được nhiều người biết đến, cũng là tên thương nhân là Kinh Vô Tình hay tiếp xúc mỗi lần đến đây.

“Kinh công tử.” Thạch Định Phong xem xét cái tên Thiết Liệt đang dùng ánh mắt để lăng trì hắn, ý cười không khỏi hiện lên trên môi. Không ngờ đường đường là Dạ thành Vương mà cũng có ngày này.

Năm mươi lượng? Thiết Liệt thiếu chút nữa hộc máu. Tên Thạch Định Phong này, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ.

“Còn có người nào ra giá cao hơn không?”

“Năm mươi vạn lượng hoàng kim.”

Trong sự yên lặng của mọi người, Thiết Liệt mở miệng đánh vỡ không khí. Hắn có thể xuất tiền mua chính mình chứ.

“Ngươi có tiền sao?” Xuân Lan cười mỉa, đổi lại chính là ánh mắt lạnh thấu xương của Thiết Liệt.

“Xuân Lan, không được vô lễ.”

“Không có quy định nào cấm ta ra giá đúng không?” Thiết Liệt dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Kinh Vô Tình.

“Đúng, không có.” Kinh Vô Tình phát hiện mình không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt sáng quắc như chim ưng của hắn, nàng chỉ có thể đem ánh mắt chuyển xuống dưới đài. “Còn có ai ra giá cao hơn nữa không?”

“Năm mươi vạn lẻ một lượng.” Vui a! Thạch Định Phong tươi cười mở miệng.

Thiết Liệt nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Tên vô lại này rõ ràng cố ý gây sự “Tám mươi vạn lượng hoàng kim.”

“Tám mươi vạn lẻ một lượng.”

"Thạch Định Phong.” Thiết Liệt rít lên.

“Tốt lắm, còn ai ra giá cao hơn Thạch công tử không? Ta đếm tới ba, một....hai...” Kinh Vô Tình nhìn người ở dưới đài, nàng đoán chừng Thạch Định Phong có quen biết với hắn, chỉ không biết là loại quan hệ gì, nhưng việc này chẳng liên quan đến nàng “Vậy thì người này thuộc về Thạch công tử.”

“Mọi người vỗ tay.” Thạch Định Phong nhìn đông nhìn tây cười hì hì, lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Còn không mau cởi bỏ trói buộc trên người ta.” Thiết Liệt nhìn Thạch Định Phong lên đài giao dịch với Kinh Vô Tình mà rống lên.

“Theo ngươi nghĩ hiện giờ cởi trói cho hắn có thích hợp không?” Thạch Định Phong không để ý Thiết Liệt mà quay sang hỏi Kinh Vô Tình.

“Nếu là ta, ta sẽ mang hắn về rồi nói sau.” Đây là nàng nói thật, nàng còn muốn sống mà trở về phương nam.

“Ta đồng ý với ngươi.” Thạch Định Phong để tay lên vai nàng, cử chỉ này khiến cho lửa giận của Thiết Liệt càng bốc cao.

“Thạch điên, đem cái tay bẩn của ngươi bỏ ra!” Nàng là của hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào chạm vào.

Kinh Vô Tình lùi lại, cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách “Thật có lỗi, ta có việc phải đi trước, phiền Thạch công tử viết giấy, ta đến tiền trang của Dạ thành thu tiền.”

“Không thành vấn đề.” Thạch Định Phong phe phẩy quạt lông, không để ý sắc mặt Thiết Liệt giờ đã biến thành màu đen. Không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ biết hắn đã mất hết mặt mũi.

“Cáo từ.” Kinh Vô Tình cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Thiết Liệt như mũi nhọn vẫn theo sát sau lưng nàng, nàng không dám quay đầu lại mà chạy đi.

****

“Ngươi có biết nàng là ai không?” Thiết Liệt vừa được cởi bỏ xiềng xích liền quay sang nhìn Thạch Định Phong hiện đang cười hỉ hả, đợi khi đám tuỳ tùng đi xa mới lên tiếng.

“Ngươi không biết.” Thạch Định Phong sau khi hét gọi tuỳ tùg đem nước và thức ăn tới mới quay đầu hỏi lại hắn.

“Ta mà biết thì còn hỏi ngươi làm cái gì?” Thiết Liệt sau khi uống một ngụm nước lớn mới dang hai tay ra để tuỳ tùng mặc y phục cho hắn.

Thạch Định Phong không nhịn được phì cười “Cũng khó trách, nếu không ngươi cũng không bị người ta coi là nô lệ đem đi bán.”

“Đủ rồi.” Thiết Liệt chỉ nghĩ thôi cũng bốc hoả “Nàng đến cùng là ai?” Nghĩ đến Thạch Định Phong quen biết nàng, một vò dấm chua ở trong dạ dày hắn đổ nghiêng.

“Làm sao, ngươi không định tìm hắn trả thù đấy chứ? Coi như xong! Ngươi cũng không tổn thất gì, mấy chục vạn lượng đối với ngươi mà nói chẳng qua là một chút tiền nhỏ, ngươi cũng đâu để nó vào trong mắt, ngươi kiếm hắn để làm gì, không phải hắn đã cứu ngươi một mạng sao?”

Thạch Định Phong nhớ lại bộ dạng nô lệ của Thiết Liệt khi bị mang ra chợ bán, cổ bị xích giống như con chó con, còn bị người ta lôi đi, hắn nhịn không được muốn cười to. Dù có thế nào hắn cũng không nghĩ tới đường đường là Dạ thành Vương lại lâm vào tình cảnh như vậy.

Thiết Liệt trừng mắt nhìn Thạch Định Phong, thấy bộ dạng cười hả hê của hắn, hàm răng trắng dưới ánh nắng mặt trời thập phần chói mắt, Thiết Liệt nhịn không được trực tiếp đánh ra một quyền, đánh trúng vào bụng Thạch Định Phong hiện giờ không kịp phản ứng.

Thạch Định Phong đau đến mức trợn mắt nhe răng, lùi lại vài bước “Lão đại, ngươi thật độc ác.”

“Đã biết tính ta nóng nảy, ngươi còn cố ý làm ta hồi hộp.” Một quyền này coi như giải đi một phần oán hận hắn tích lũy đã lâu. Hắn thổi thổi nắm tay, xem ra nội lực cùng công phu không bị mất đi, vậy thì có thể toàn lực đi tìm tiểu nữ nhân đáng giận kia để tính sổ.

“Nói mau, nàng là ai?”

“Kinh Vô Tình.” Đau nha! Biết sớm thì nên cách tên Thiết Liệt bạo lực này xa một chút.

“Ta muốn biết tất cả tư liệu về gia thế và bối cảnh của nàng.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn nàng.” Thiết Liệt nói ra lời này làm cho nô lệ và tuỳ tùng hầu hạ hắn khiếp sợ không thôi.

Mọi người không dám lên tiếng, chỉ quay sang nhìn nhau, cũng không dám thở mạnh, sợ quyền tiếp theo của Thiết Liệt tính tình táo bạo này sẽ nhằm thẳng vào mình.

Thạch Định Phong đồng dạng bị chấn động không nhỏ, thật lâu sau mới tìm thấy đầu lưỡi của mình “Nhưng, nhưng hắn là nam mà.” (nói từ nãy đến giờ mà còn không biết nàng là nữ, anh này máu lên não quá chậm)

“Là nam thì sao?” Hoá ra việc nàng là nữ chỉ có mình hắn biết. Nghĩ vậy, khoé miệng Thiết Liệt không khỏi hiện lên một nụ cười.

Nụ cười của hắn ở trong mắt Thạch Định Phong khiến cho cánh tay hắn nổi da gà “Thiết Liệt, chúng ta tốt xấu cũng xem như huynh đệ mặc chung quần lớn lên. Trong lòng hay thân thể ngươi có bệnh tật gì không tiện nói cho người khác thì có thể chia sẻ với ta, mọi người đều là anh em, có gì nói ra để cùng nhau thương lượng.”

“Ngươi đi chết đi, ngươi xem ta giống như có bệnh lắm sao?” Thiết Liệt vung tay lên, nhưng Thạch Định Phong lần này học khôn rồi, đưa quạt lông lên, đầu né sang một bên.

“Bên ngoài nhìn không ra, chẳng qua phương diện thân thể...” Ánh mắt quái dị của Thạch Định Phong nhìn khắp người thiết Liệt, thanh âm ám muội trầm thấp vang lên “Cái việc riêng tư này thì còn phải chờ ta hỏi xem nữ nhân của ngươi có thoả mãn hay không mới xác định được.”

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho đám tuỳ tùng đang cười trộm sau lưng Thiết Liệt nghe không sót chữ nào.

Sắc mặt Thiết Liệt từ xanh biến thành trắng “Thạch điên, ngậm cái miệng chó của ngươi lại. Thân thể ta thật sự bình thường, nữ nhân của ta đương nhiên cũng thoả mãn...” Hừ! Tại sao hắn lại rỗi hơi giải thích với tên chết tiệt này làm gì? “Ngươi cứ đem tư liệu của nàng giao cho ta là được rồi.”

“Thiết Liệt, đừng bảo ta không nói cho ngươi, bộ dạng của ngươi giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, ngay cả ta cũng thấy khủng bố.” Thạch Định Phong xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.

“Ngươi có giao ra hay không?” Đôi mày rậm của Thiết Liệt gắt gao nhíu lại.

“Nếu hắn là nữ nhi thì ta không còn gì để nói, ngươi muốn làm cái gì cũng được, làm trên giường, làm dưới giường, lập tức làm, thậm chí ra ngoài khách điếm chơi đùa đến tinh tẫn khí kiệt cũng không liên quan đến ta, nhưng Kinh Vô Tình, hắn là nam nhi, ngươi phải biết rõ ràng.” Hắn vung quạt chỉ về phương hướng Kinh Vô Tình biến mất.

Thiết Liệt mặt lạnh băng, ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng “Ngươi muốn ta giúp ngươi kiếm một cỗ quan tài sao? Nói sớm một chút, ta rất vui vẻ cấp cho ngươi một nơi có phong thuỷ tốt để an táng, ngươi nghĩ mảnh đất dưới chân ngươi hiện giờ thế nào?” Còn tiếp tục dài dòng! Hắn bóp bóp tay chuẩn bị.

“Ta trẻ người non dạ, nói năng không suy nghĩ, Dạ thành Vương ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta.” Thạch Định Phong thông minh ghé vào tai hắn nói “Ngươi sẽ không nhìn trúng hắn chứ?” Thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức những tên tuỳ tùng đang vểnh tai nghe lén kia nghe được rất rõ ràng.

“Cái miệng chó của ngươi cuối cùng cũng nói trúng một điểm, đúng là ta nhìn trúng hắn.” Hơn nữa nàng cũng chỉ có thể nhìn trúng một mình hắn.

Thiết Liệt thoải mái thừa nhận làm cho Thạch Định Phong rùng mình “Ngươi dùa hay thật? Không thể nào! Ngươi từ lúc nào đối với nam nhân cảm thấy có hứng thú?” Hoàn hảo, Thiết Liệt không có đem chủ ý đánh vào người hắn, nếu không căn cứ vào tính cách thô bạo của Thiết Liệt, mạng nhỏ của hắn chắc chắn sẽ không còn. Nghĩ lại, hắn không khỏi vì Kinh Vô Tình bị Dạ thành Vương nhìn trúng mà cảm thấy thương tiếc.

“Ngươi nhận thức hắn từ khi nào?” Thiết Liệt không tính để cho những người khác biết nàng là nữ cải nam trang.

“Thiết Liệt, ngươi muốn dạng nữ nhân nào mà không có, cần gì phải đem chú ý đến một nam tử Giang Nam yếu đuối? Toàn thân hắn không được mấy cân thịt, không thể chịu nổi sự tàn phá bạo lực của ngươi.”

Kinh Vô Tình đáng thương, mình sẽ ở mộ phần của hắn thắp một nén hương.

“Câm miệng, ngươi bớt nói linh tinh một chút có được không.”

“Chẳng nhẽ ngươi thật sự muốn bắt người ta về Dạ thành.” Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn lộ ra những tia kiên định, trong lòng Thạch Định Phong tự nhiên có dự cảm không lành.

“Ngươi có nghi vấn sao?” Đôi mày rậm của Thiết Liệt nhướng lên.

“Thiết Liệt, hắn chẳng qua là một con buôn nhỏ nhỏ hám lợi mà thôi, hơn nữa thân hình thẳng đuột, một chút đường cong cũng không có, ôm vào lòng cứng như ôm bó củi, ôm hắn không bằng ôm nữ nhân.” Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra, hắn thấy Kinh Vô Tình thật sự chẳng có điểm gì hấp dẫn cả.

“Ta muốn hắn, dáng người hắn ra sao là việc của ta, ngươi tốt nhất nên đem hình ảnh của hắn trong đầu ngươi quên sạch cho ta.” Hắn lại vung nắm tay quát nạt.

“Biết rồi! Dạ thành Vương ngươi muốn như thế nào thì sẽ thế ấy, ta chỉ là một quân sư nho nhỏ, làm sao dám nhiều lời.” Kinh Vô Tình, nếu ngươi muốn sống đến tẳm tuổi, tốt nhất đừng chạm mặt Thiết Liệt lần nữa. Thạch Định Phong vừa nhủ thầm vừa lau mồ hôi lạnh.

“Thạch lão đệ, nhiệm vụ vĩ đại này giao cho ngươi.” Phút chốc, đại chưởng của Thiết Liệt chụp lên vai Thạch Định Phong, kéo cái tên đang trong tình trạng thất thần quay về.

“Thiết Liệt, ngươi vừa nói cái gì?” Thạch Định Phong hỏi mà trong lòng run sợ. Hy vọng không phải như hắn suy nghĩ - bắt người.

“Trong bảy ngày ta muốn thấy hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Ngươi điên rồi.”

“Đúng, ta đang điên đây, ta vì hắn mà điên cuồng.” Trong mắt Thiết Liệt không chút che dấu dục vọng độc chiếm mãnh liệt của mình.

“Thiết Liệt, lão bằng hữu khuyên ngươi một câu, suy nghĩ lại đi.” Đường đường là Dạ thành Vương mà lại đi bắt một nam nhân yếu đuối về làm của riêng, nếu truyền ra ngoài, mọi người không chê cười mới lạ.

“Ý ta đã quyết. Nhớ kỹ, bảy ngày.” Thiết Liệt ngồi lên con ngựa mà tuỳ tùng mang đến.

Thạch Định Phong hứng thú mở miệng “Không cần bảy ngày.”

Hắn thật sự không muốn đem dê vào miệng cọp, nhưng nhìn bộ dạng kiên quyết chiếm hữu của Thiết Liệt, cho dù mình không giúp hắn bắt người thì hắn cũng không thay đổi quyết định. Dựa theo tính cách ngoan cố của hắn, nhất định sẽ phái người khác đi làm. Lúc đó sợ sẽ làm xôn xao dư luận, nhất thời không thể vãn hồi.

Thiết Liệt ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn Thạch Định Phong vạn phần không tình nguyện “Ý của ngươi là?”

“Chỉ cần ba ngày là ta có thể hoàn thành nhiệm vụ. Giữa trưa ngày mốt ngươi đến Tô Châu trà phường, lúc đó ngươi tự nhiên sẽ gặp được hắn.”

“Ý ngươi là...” Thiết Liệt giật mình hiểu ra, cất tiếng cười to “Này kêu là thiên đường có lối nàng không đi, điạ ngục không cửa nàng xông tới.” Có được mà không mất chút công phu nào.

“Ngươi đừng có doạ Kinh công tử, chúng ta còn muốn làm ăn với hắn.”

“Ta sao có thể làm vậy.” Khoé miệng Thiết Liệt bình thản hiện lên một đường cong châm chọc “Ta sẽ chiêu đãi thật tốt vị khách phương xa này.” Món nợ cũ nhất định phải tính.

Nhìn nụ cười quỷ dị này, hắn đang mong chờ giây phút được gặp lại nàng.

Nhưng, nụ cười này ở trong mắt Thạch Định Phong, không hiểu sao hắn cảm thấy ở sau lưng truyền tới một cơn gió lạnh buốt.

Bình luận





Chi tiết truyện