chương 11/ 64

Thu hồi móng tay lại, Ngô Kình Thương cúi đầu suy nghĩ, sau đó thân thủ túm lấy thức ăn trong tay Đỗ Tu Nhiên.

Thẳng đến khi túi đồ bị lấy đi Đỗ Tu Nhiên mới phát hiện được, anh vô thức giơ tay muốn cướp trở về, hai người đều rất mạnh tay, túi nhựa bị xé rách làm hai, trước kia mỗi lần anh đem hộp cơm đến đều bị Ngô Kình Thương làm hỏng, vậy nên dứt khoát về sau Đỗ Tu Nhiên chỉ dùng túi nhựa đựng cơm canh đưa tới, sau đó trực tiếp bỏ vào trong bát đưa cho Ngô Kình Thương ăn.

Cơm canh văng tung tóe, rớt đầy lên người và mặt Đỗ Tu Nhiên, vào giọt nước nóng trong thức ăn vì thế mà bắn vào mắt, anh vội vàng nhắm mắt lấy tay dụi dụi.

Mà Ngô Kình Thương không có cơm ăn lúc này chính là đói bụng, thấy cơm toàn bộ rớt xuống, nó sợ Đỗ Tu Nhiên nhúc nhích sẽ làm cơm rớt xuống đất, liền vội vàng cúi người đưa miệng liếm hạt cơm trên người anh.

Hùng hổ nuốt lấy nuốt để đem số cơm trên người Đỗ Tu Nhiên liếm đi hơn nửa, anh lúc này trên người đều là thức ăn đầy mỡ cùng cơm nóng, thân mình rất không thoải mái, đã thế Ngô Kình Thương còn ghé trên người anh là vừa ăn vừa liếm, càng làm cho anh tức giận hơn, phỏng chừng trong nội tâm quái vật này anh còn không hữu dụng bằng mấy hạt cơm này, vậy mấy năm nay anh vội vội vàng vàng chăm sóc nó rốt cuộc là đang làm cái gì?

Lấy tay gạt đi hạt cơm trên mắt, anh phẫn nộ đẩy Ngô Kình Thương trên người mình: “Mẹ kiếp ngươi nhanh xuống dưới!”

Ngô Kình Thương lúc này chính là đang liếm cổ Đỗ Tu Nhiên, không hiểu tại sao làn da ở cổ anh rất dễ chịu, có hương vị cỏ xanh nhàn nhạt, Đỗ Tu Nhiên nằm trên mặt đất bị Ngô Kình Thương ép tới có chút thở gấp gáp, hơi thở mang theo nhiệt khí vị cỏ xanh không ngừng dụ dỗ nó.

Trên khóe miệng Đỗ Tu Nhiên cũng có vài hạt cơm, con người đen láy của Ngô Kình Thương lưu chuyển, cúi đầu liếm lên, hạt cơm trắng tinh tọa trên đôi môi hồng nhạt lúc này thoạt nhìn có vẻ phá lệ mê người, nó nhịn không được liền một ngụm cắn tới.

Đỗ Tu Nhiên tuy là lớn hơn nó ba tuổi, thân thể cả hai không khác biệt lắm, nhưng khí lực lại là chuyện khác. Anh bị Ngô Kình thương ép tới gắt gao, hai đùi giơ cao giẫy dụa nhưng là vô lực thoát ra. (ak, cảnh này làm ta liên tưởng tới…)

Đôi môi nóng rực của tiểu quỷ này dán lên miệng anh, còn không ngừng liếm láp, thậm chí còn gián tiếp cắn môi dưới của anh hai cái, cũng không biết nặng nhẹ làm đôi môi anh nóng bừng còn ẩn ẩn đau.

Ngô Kình Thương liếm láp hai cái, không còn hạt cơm nào, lui xuống phía dưới rơi vào trong mắt là hạt cơm trên tai anh, đầu lưỡi lại tiếp tục mò mẫm nửa ngày.

Lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Đỗ Tu Nhiên, từ nhỏ không chịu được người khác đụng tới, mẫu thân Lưu Anh còn chưa đụng tới, hiện tại lại bị quái vật này ngậm trong miệng cắn nửa ngày, Đỗ Tu Nhiên lập tức run rẩy dùng sức đẩy mặt Ngô Kình Thương ra, tát qua một cái.

Âm thanh sắc nét khiến Ngô Kình Thương có điểm sững sờ, nó duy trì tư thế ngồi trên người anh, sắc mặt âm trầm bất định quan sát Đỗ Tu Nhiên.

Đỗ Tu Nhiên lấy tay lau môi mắng: “Ngươi là quái vật, còn cắn người?” Đỗ Tu Nhiên mặc dù không có kết giao bạn gái, nhưng là anh biết rõ hôn môi là chuyện thân mật giữa nam và nữ, tuy quái vật này cái gì cũng không hiểu, hoàn toàn chỉ vì trên môi anh dính cơm, nó bản tính muốn ăn, nhưng lại không có nặng nhẹ, vài cái đã đem môi anh cắn nát, từng đợt đau rát nhói lên, lỗ tai cũng bừng bừng nóng.

Ngô Kình Thương thoáng liếm khóe miệng, nó cau mày nói: “Là ngươi làm đổ cơm, ta chỉ là ăn lại thôi.”

Đỗ Tu Nhiên bị đặt trên mặt đất rất khó chịu, anh thừa dịp Ngô Kình Thương lơ đãng liền một phen đẩy nó, lăn ra ngoài, hừ một tiếng mắng: “Đi chết đi a, ngươi ăn cái rắm a, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ…đưa cơm cho cậu nữa, yêu thức ăn liền thượng nó đi, hai ta từ nay về sau không quan hệ!” Dứt lời liền đứng lên, hướng cửa chuẩn bị đi.

Ngô Kình Thương thoáng cái đem anh ngăn lại, yên lặng chỉ vào cơm trên mặt đất nói: “Ngươi đem cơm đổ trên mặt đất đã nghĩ chạy đi?”

Đỗ Tu Nhiên nội tâm một hồi bốc hỏa, anh bất chấp tất cả gào to: “Tôi cứ lấy cơm đổ đi đấy, sao nào?” Chính mình làm cơm đổ đi còn không được hay sao?

Ngô Kình Thương lắc lắc đầu nói: “Không được, ngươi phải hớt hết cơm lên.”

Đỗ Tu Nhiên cả giận: “Tôi không làm đó thì sao? Cậu không phải là muốn giết tôi ư? Vậy cứ việc, tùy tiện!”

Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên tức giận đến đỏ cả mặt, trong ánh mắt còn vương ít tơ máu, còn có chút long lanh như thủy, nó cúi đầu nhìn móng tay của mình, lại ngẩng lên nhìn khuôn mặt anh, nói: “Ta không thể giết ngươi, ngươi nấu cơm cho ta ăn.”

Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô Kình Thương nửa ngày, cảm thấy quái vật trước mặt này đem anh thành cái đầu bếp, căn bản cái gì cũng không hiểu, đạo lí đối nhân xử thế cũng chả thèm quan tâm, coi như mình có uy cơm cho nó cả đời, nó cũng không thực sự coi trọng mình, Đỗ Tu Nhiên trong lòng sinh khí, một phen đẩy Ngô Kình Thương ra, nổi giận đùng đùng đá văng cửa chạy ra ngoài.

Anh thề, đời này sẽ không bao giờ…gặp mặt tên tiểu tử lãnh huyết này nữa, nấu cơm cho nó? Cái rắm a! Đều đi gặp quỷ đi!

Ngô Kình Thương ngẩn người nhìn bóng lưng đã chạy xa của Đỗ Tu Nhiên, có chút thất vọng, nó không rõ vì sao trong lòng lại có điểm khó chịu, chẳng lẽ là mình làm sai? Rõ ràng người kia muốn đuổi mình đi, còn đem cơm hất xuống đất, nó vò đầu nghĩ, lại ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cẩn thận tìm kiếm lại hạt cơm còn sót lại, kể cả dính đầy bụi cũng cho vào miệng, một hạt đều không muốn lãng phí.

Thời tiết ấm dần, Đỗ Tu Nhiên đến học tại cao trung trọng điểm ở B thị, mà nhà anh lại ở S thị, rất xa nhà, Lưu Anh lo lắng Đỗ Tu Nhiên một thân một mình bên kia nhưng lại không thể bỏ công việc lại, cũng may Đỗ Tu Nhiên đã có thói quen sống tự lập, nấu cơm giặt quần áo đều tự mình chiếu cố, Lưu Anh lúc này mới có chút yên lòng.

Bà cùng Đỗ Tu Nhiên đi B thị, sau đó thuê một căn phòng ở gần trường, tiền thuê nhà coi như hợp lí, hiện tại lão đại Đỗ Hà không cần tiền của bà, bà chỉ còn gánh nặng học phí của lão nhị Đỗ Tu Nhiên thôi, có trợ cấp của bảo hiểm, phí tổn ngược lại dư dả.

Lưu Anh giúp anh thu dọn phòng mới, đổi lại ga giường, chăn mền sạch sẽ, lại tìm thợ lắp bếp ga trong nhà, mua một bộ nồi bát đũa mới, như vậy Đỗ Tu Nhiên học về có thể tự nấu cơm, lại đi siêu thị mua một ít gạo, rau cỏ và ít xương sườn, lúc gần đi bà lại dúi vào túi quần Đỗ Tu Nhiên tám trăm đồng, dặn anh muốn ăn cái gì thì mua, đừng quá tiết kiệm lại thiệt thòi chính mình.

Lưu Anh hiện tại làm công, thu nhập ổn định khoảng hai đến ba nghìn, tiền thưởng cũng không được bao nhiêu, một tháng cho Đỗ Tu Nhiên tám trăm ngàn là dư dả, đứa con này ngay từ nhỏ đã một mực giúp đỡ bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, chính mình mệt mỏi mà kiếm được chút tiền cho con, bà trong lòng rất nguyện ý.

Nhưng Đỗ Tu Nhiên không muốn nhiều như vậy, năm trăm là đủ rồi, thế nhưng Lưu Anh một mực muốn anh giữ lấy, bà hiểu cuộc sống bây giờ, đứa con ở bên ngoài đọc sách trong túi quần không thể không có tiền.

Lại dặn anh thường xuyên gọi điện về nhà, chờ bà có thời gian lại đến thăm anh, dặn dò một lúc lâu nữa mới lưu luyến lên xe về nhà.

Buổi tối nằm trong căn phòng xa lạ, trong lòng anh cảm thấy trống rỗng, mắt trợn tròn không hề có cảm giác buồn ngủ.

Đổi trường học, có thêm bạn và thầy cô mới, cuộc sống thêm cảm giác mới lạ, mỗi ngày anh đều đúng giờ đi học, buổi tối trở về học bài, đói bụng thì nấu ăn, ngày nghỉ quét dọn phòng, giặt quần áo, không có việc gì thì gọi điện về nhà báo cái bình an cho mẫu thân được yên tâm.

Thời gian trôi qua trong mới lạ, thẳng đến hai tuần sau, trời bắt đầu có những cơn mưa xuân đầu mùa, từng giọt từng giọt đem lại cảm giác lạnh buốt.

Buổi tối, Đỗ Tu Nhiên đang lại phòng bếp nhỏ cầm cái xẻng lật trứng rán, nồi cơm điện còn đang nấu, vừa tắt bếp chợt nghe bên ngoài có âm thanh ồn ào, tiếng ồn càng lúc càng lớn, vì vậy anh xoa xoa tay mở cửa, lại chứng kiến dì chủ nhà đang chỉ thẳng vào một người mà mắng.

Người kia một thân ướt sẫm, tóc bị mưa xối như tổ quạ, đôi giày bị rách không còn nhìn thấy hình dáng, không biết là do xỏ một thời gian dài hay là đi quá nhiều nên bị mòn đến thảm thương, ngón chân đều bị lộ ra, tất cũng rách theo, mặt bẩn thỉu như dân chạy nạn, sau lưng còn đeo cái bao gì đó, nhìn qua cũng biết đây là người vô gia cư, hơn nữa vì không có chỗ để đi mới chán nản thành bộ dáng này.

“Ở đâu ra con thỏ nhỏ chết kia? Ngươi vào đây là muốn gì? Có phải nghĩ trộm gì đó? Đừng có tưởng rằng các ngươi giả dạng thành khất cái khiến người ta thương xót thì muốn làm gì thì làm, mắt ta vẫn còn tinh a, loại người như ngươi ta thấy nhiều rồi, không lừa được đâu…”

Vài phòng thuê bên cạnh cũng mở cửa xem náo nhiệt, dì chủ nhà nói nửa ngày, người nọ cũng không nhúc nhích, dì chủ có chút nóng nảy, động thủ muốn túm người kia thì hắn lại tránh ta, ánh mắt không nhìn dì mà dáo dác nhìn bốn phía, đột nhiên hướng tới chỗ Đỗ Tu Nhiên vừa mở cửa, dì chủ sợ gặp chuyện không may, ở phía sau hét lớn: “Ngươi muốn làm gì? Mọi người nhanh bắt lấy nó a, đem tống cổ nó đến chỗ công an, nó là tên ăn trộm…”

Vài người xung quanh đã muốn động thủ, Đỗ Tu Nhiên đẩy cửa đi ra.

Sắc mặt anh có chút không tốt, kì thật anh sớm đã nhìn ra cái người xa xa kia là ai, bất quá một mực không đi ra, cái bao trên lưng người nọ chính là cái ga giường trước kia anh đem cho quái vật.

Anh liếc nhìn người kia một cái mới quay đầu nói với dì chủ nhà: “Dì chủ, dì hiểu lầm rồi, người này không phải trộm cắp, cháu biết nó.”

Dì chủ thấy Đỗ Tu Nhiên nói vậy, lúc này mới buông lỏng tay, có chút không vui nói: “Tiểu Nhiên, bằng hữu này của cháu là ai vậy? Đừng tùy tiện loạn nhận bằng hữu a, mẹ cháu có dặn qua dì chiếu cố cháu, cũng đừng kết giao với người không đứng đắn a.”

Đỗ Tu Nhiên vội trả lời: “Dì chủ yên tâm, nó là bạn học tiểu học trước kia của cháu, mới mười hai tuổi, không phải người xấu.”

Dì chủ hai mắt trừng người nọ, không đồng ý lẩm bẩm nói: “Ai biết được, hiện tại tiểu hài tử so với người lớn càng càn rỡ, vị thành niên phạm tội cũng không bị phạt.”

Người nọ yên lặng đứng ở cửa phòng Đỗ Tu Nhiên không nói lời nào.

Dì chủ phất phất tay liền đi vào nhà, những người khác không thấy nào nhiệt nữa cũng đều đóng cửa lại.

Đỗ Tu Nhiên lúc này mới trầm mặt nhìn về phía tiểu khất cái đang theo dõi anh, không khách khí nói: “Ngô Kình Thương, cậu còn chạy tới nơi này làm gì?”

Bình luận





Chi tiết truyện