chương 4/ 21

Chương 4: Ác mộng tái sinh

Mấy ngày nay, tôi thấy thật bất an, luôn cảm thấy sau lưng có một thứ bẩn thỉu gì đó đang theo sát mình. Là một cái miệng đầy máu với những chiếc răng nanh sắc nhọn đang nhe ra? Là đôi mắt kì dị đã theo sát tôi suốt mười bảy năm nay? Tôi không sao nói rõ được!

Những lúc lau sàn dưới phòng khách tầng một, tôi thường cảm thấy có những cơn gió lạnh ào đến, dường như có hàng nghìn hàng vạn những tia sáng lạnh lẽo đang xuyên qua lưng tôi vậy. Thế nhưng mỗi lần quay đầu lại tôi vẫn chẳng phát hiện được điều gì, chỉ thấy những người giúp việc khác đang bận rộn với công việc của mình hoặc là nụ cười của thím Lan lúc đang tưới nước cho hoa trong vườn, kinh hoàng nhất vẫn là những khi quay đầu lại nhìn thấy chú Minh đang lôi từng cái túi màu đen to đùng từ trong phòng lão phu nhân ra. Tôi nghĩ có lẽ đó là những túi rác thải sinh hoạt.

Mẹ từng nói với tôi rằng: “Đằng Nhi, hãy làm cho tốt bổn phận của mình, rồi yên bình mà sống tiếp. Cố gắng yêu thương người mình nên yêu thường, đừng quay đầu lại để nhìn đôi mắt khủng khiếp ấy…Đó chính cách chuộc tội tốt nhất cho gia đình họ An chúng ta”

Tại sao mẹ lại nói như vậy?Tại sao chúng ta phải chuộc tội bằng cách hi sinh bản thân mình, đặt mình ở địa vị thấp hèn trong gia đình giàu sang của người khác? Là do nhà họ An ta đã gây thù chuốc oán với người ta hay đã đắc tội với dòng tộc của ai đó?

Tôi biết những điều mẹ nói xưa nay chưa bao giờ sai. Dưới sự hun đúc của thời gian, mẹ đã trở thành một người phụ nữ sâu sắc, chuyện gì cũng hiểu nhưng không tùy tiện nói ra. Nhưng chẳng nhẽ người nhà họ An cứ hết thế hệ này đến thế hệ khác phải mang trên mình cảm giác thấp hèn, tội lỗi mà sống hay sao? Không thể, tuyệt đối không thể!

Cho dù có chuyện đó đi chăng nữa, tôi cũng sẽ kết thúc cảm giác chịu tội của nhà họ An này tại đây.

Bởi vì, tôi muốn Bối Nhi của mình được sống sung sướng, sống vui tươi…

Tôi muốn cô bé phải sống cao quý hơn bất kì người nào!

Tôi muốn yên bình sống qua ngày nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự trêu cợt của vận mệnh.

Những ngày gần đây, tôi ngủ không được yên giấc, thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng! Mỗi lần như vậy toàn thân tôi lại đầm đìa mồ hôi, bừng tỉnh giấc trong sự hoảng loạn, để rồi sau đó ôm chặt lấy cánh tay, đưa mắt nhìn lên trần nhà mà âm thầm rơi lệ.

Cơn ác mộng khó khăn lắm tôi mới thoát ra được lại lần nữa tìm đến tôi!

Bừng tỉnh sau cơn mơ, ánh sáng bàng bạc từ mặt trăng bao trùm mặt đất, những vệt máu đỏ hằn trên hai chân, còn cả chiếc mặt nạ phát ra tiếng cười hăng hắc treo trên tường kìa nữa…hết đợt sóng này đến đợt sóng khác cứ nối tiếp đổ ào lên người tôi.

Đó là, một khuôn mặt dâm ô mà tôi không sao nhớ ra được, cho dù có vò đầu bứt tai thế nào cũng chỉ là một bức tranh trống rỗng, ấn tượng duy nhất của tôi về khuôn mặt ấy chính là cái nốt ruồi trên mép trái, một cái nốt ruồi rất gây chú ý.

Tại sao, tại sao giờ tôi lại mơ thấy giấc mơ này?Tôi còn nhớ năm tôi tám tuổi, sau khi mẹ đi chùa xin cho tôi một tấm bùa trừ tà, từ đó tôi không còn mơ thấy giấc mơ này nữa. Nhưng giờ đây, kể từ sau khi Y Tùng Lạc xuất hiện, cơn ác mộng năm xưa lại tìm về.

Lẽ nào, trên người anh ta có ẩn chứa đoạn kí ức mà tôi đã đánh mất, thế nên khi khuôn mặt khôi ngô dưới mái tóc vàng rực rỡ ấy xuất hiện đã đánh thức những hồi ức đầy sóng gió ấy trong tôi?

Nhưng, tại sao suốt mười bảy năm nay tôi chưa từng cảm thấy kí ức của mình bị gián đoạn? Hơn nữa mỗi lần dò hỏi Hạ Thất Lăng đều một mực gạt đi?

Trong đó có điều bí mật khó nói hay sao? Hài, tôi có vò nát đầu cũng không nhớ lại được điều gì.

“An Thanh Đằng, cô làm sao thế hả? Mắt đỏ lựng, chẳng có chút sức sống gì cả!”, tôi lơ ngơ suốt chặng đường, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Hạ Thất Lăng sát bên tai mới chợt bừng tỉnh, hóa ra chúng tôi đã ra đến tận bến xe buýt.

Cái tên này đi học lúc thì đi bộ, lúc ngồi xe buýt, lúc lại tự cưỡi xe máy, khi thì ngồi xe hơi sang trọng của nhà. Cụ thể đi đến trường thế nào đều phụ thuộc vào hứng thú của cậu ta cả! Rất rõ ràng, hôm nay cậu ta muốn ngồi xe buýt như đại đa số dân thường.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng đang quay lại nhìn mình.

Tôi chăm chú nhìn vào đôi con mắt lạnh lùng ấy hồi lâu, sau đó hơi nheo mắt lại nhìn về hàng cây xa xa ven đường, thờ ơ nói: “Không có gì”

Nào ngờ, Hạ Thất Lăng vẫn không chịu buông tha, anh ta nắm lấy cánh tay tôi, lạnh lùng nói: “Nhìn vào tôi và nói lại xem nào!”

Tôi không dám nhìn vào anh ta, cứ chạm phải ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng của anh ta là tôi lại cúi đầu, bần thần xoa xoa những ngón tay. Mấy tờ bài tập phát ngày hôm qua không biết tự lúc nào đã bị tôi vò nhăn nhúm trong lòng bàn tay. Cuối cùng, anh ta cũng không làm khó tôi. Bỏ tay tôi ra, anh ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, yên lặng đứng chờ xe buýt đến. Tôi có thể nhìn thấy những chiếc khuyên trên tai trái của anh ta, những chiếc khuyên đang phát ra ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.

“Hey, chào Tiểu An!”, đột nhiên, một người đàn ông trung niên tay cầm túi công văn từ đối diện đi đến, cười thân mật chào hỏi.

Tim tôi chợt run rẩy, lập tức núp ra sau lưng Hạ Thất Lăng, tay tóm chặt lấy vạt áo đồng phục của anh ta.

“A, chào thầy Trương ạ!”, một cô gái đứng sau lưng Hạ Thất Lăng mỉm cười, vẫy tay chào người đàn ông kia. Nhìn bộ dạng cô ấy có vẻ như học sinh lớp năm, lớp sáu gì đó.

Người đàn ông đi đến bên cạnh chào hỏi cô học sinh, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu cô bé.

Mỗi nụ cười, mỗi cử động của ông ta đều khiến cho tim tôi như co giật. Tôi càng cố nép người vào sau lưng Hạ Thất Lăng, dường như đã nép hẳn vào trong chiếc bóng của anh ta vậy.

“Bài thi của em rơi rồi này!”, đột nhiên, một cánh tay to vươn ra bên cạnh chiếc giày Nike kiểu mới của Hạ Thất Lăng, là tay của một người đàn ông.

“ha ha, của em này!”, ông ta nhặt tờ bài tập của tôi lên, mỉm cười đưa cho Hạ Thất Lăng.

“An Thanh Đằng, bài của cô kìa! Còn không mau…”, quát mấy lần mà không thấy tôi có chút phản ứng nào, Hạ Thất Lăng chuẩn bị quay người lại nổi trận lôi đình. Nhưng cái mà anh ta nhìn thấy chính là người đang cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt ương ngạnh, người đó không ai khác chính là tôi.

Cái nốt ruồi đen bên mép đó càng ngày càng tiến sát gần tôi. Cái nốt ruồi đen mà tôi chỉ bàng hoàng nhận ra trong giấc mơ ấy giờ đây đang hung dữ hiện ra trước mặt tôi.

“Bỏ xuống! Đừng chạm vào đồ của tôi!”, thứ âm thanh từ trong tim ấy hung hãn lao ra khỏi cổ họng.

Lúc này, xung quanh vang lên tiếng xì xầm của những người đứng chờ xe khác, họ cảm thấy bất bình thay cho người đàn ông kia, cho rằng bây giờ người tốt khó làm, làm việc tốt còn bị chó điên cắn phải! Ngay cả một người lạnh lùng như Hạ Thất Lăng cũng ngạc nhiên đến mức đặt bàn tay trắng ngần lên trán tôi, kiểm tra xem tôi có sốt hay không.

“Cô chắc chắn là cô không bị bệnh đấy chứ!”, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi.

Thế nhưng, giọng điệu của tôi vẫn vô cùng kiên quyết: “Để đồ của tôi lại chỗ cũ, tôi sẽ tự nhặt lên!”

Câu này vừa nói dứt miệng, đám đông liền cảm thấy vô cùng khó hiểu, ai nấy đều nghi hoặc nhìn tôi. Người đàn ông kia càng há hốc mồm ngạc nhiên, liên tục lấy tay đẩy gọng kính trên sống mũi cứ như thế nó sắp rơi xuống đất đến nơi.

Hạ Thất Lăng cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Anh ta giật phắt tờ bài tập từ tay của người đàn ông kia, lôi tôi xềnh xệch vào trong góc nhỏ đằng sau trạm chờ xe.

Không nói nhiều lời, anh ta giơ bàn tay ra tát lia lịa vào mặt tôi, những cái tát không quá mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng gì. “An Thanh Đằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói!”

Không thèm để ý đến mệnh lệnh của anh ta, tôi chỉ cúi đầu, âm thầm rơi lệ.

Hóa ra, cái khiến cho tôi sợ hãi đến tận xương tủy và luôn tìm cách né tránh ấy lại chính là cái nốt ruồi ở trên khóe miệng, là cái nốt ruồi trên khuôn mặt hung hãn sau lưng tôi.

Người đàn ông đó chẳng qua chỉ là một “khúc đệm” ngoài ý muốn xen vào giữa cuộc đời tôi, nhưng sự xuất hiện của ông ta lại đánh thức sự hoảng loạn đã chìm lắng từ rất lâu trong lòng tôi.

“Hạ Thất Lăng, tôi đã từng bị mất trí nhớ đúng không?”, tôi ngẩng đầu, mắt nhạt nhòa lệ nhìn chăm chăm vào Hạ Thất Lăng.

Anh ta thở dài, đút tay vào túi, hướng mắt về phía xa rồi lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, dũng cảm đi về phía trước, không ai có thể ngăn cản bước chân trưởng thành của cô đâu…”

Tôi ôm chặt lấy cánh tay mình, quỳ phịch xuống đất, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Thất Thất, tôi đã đánh rơi con ngươi của mình trong quá khứ…bao nhiêu năm nay, tôi đã ngốc nghếch để mất chúng ở trong quá khứ như vậy…”

Bình luận





Chi tiết truyện