chương 10/ 11

Đỉnh Kiếm các bình lặng đột nhiên sục sôi, rất đông các gia thần thuộc hạ, cứ như từ dưới đất chui lên, hốt hoảng ùa đến, trong các vốn sung mãn hỉ khí giờ chật cứng người. Đến cả chư vị quan khách ở Trung Nguyên các cũng lần lượt xuất hiện.

“Trời ạ! Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

“Cô biết nha hoàn tên U Thảo không? Đúng đúng, chính là người phục thị cho đại công tử điên đấy ---- Nghe nói, hôm nay cô ta tự nhiên cũng phát điên, bắt nhị thiếu nãi nãi làm con tin!”

“Ôi trời... A Tú, vốn là bạn thân của cô ta mà!”

“Vậy mới nói, cô ta điên rồi”.

“Phải đó... Tôi thấy cô ta sở dĩ theo đại thiếu gia, đến tám phần là muốn dòm ngó vị trí nữ chủ nhân Đỉnh Kiếm các ---- Bây giờ đại thiếu gia điên rồi, kế hoạch trong mơ của cô ta cũng tan thành mây khói, nên mới đố kỵ với A Tú sắp xuất các đến mức mất trí phát cuồng!”

“Đúng vậy đúng vậy! Bằng hữu lúc trước bỗng nhiên thành thiếu nãi nãi, bản thân cô ta vẫn chỉ là một người hầu, lại chẳng tức chết đi à”.

“Ài ài... Kể ra thì, nha đầu đó trước kia, cũng là người hiền lành ít nói”.

“Xem ra, theo đại công tử lâu như vậy, cô ta cũng điên rồi”.

Vài thị nữ trong các túm tụm lại với nhau, trong cơn biến loạn mà vẫn không quên gặp mặt tán dóc.

“Mau lên, các chủ phân phó, bao vây Yêu Nguyệt lâu! Không được để hai người đó thoát ra!”

Hốt nhiên, lại có một đội nhân sĩ võ lâm thuộc hạ của Đỉnh Kiếm các xông qua, đám thị nữ liền hấp tấp lùi tránh, khi các nhân vật võ lâm sát khí đằng đằng đó đã khuất bóng, các cô vẫn chưa hết hoảng sợ ----

“Ai dà, lão các chủ thả đại công tử ra đi chứ?”

“Điều đó là đương nhiên... Dù sao thì nhị thiếu nãi nãi đang nằm trong tay người ta mà! Hôm nay lại là ngày thành hôn, trước mặt anh hùng thiên hạ, nếu lão gia mặc kệ sự sống chết của con dâu, thì làm sao mà ăn nói được. Cứ đem đổi người trước rồi hẵng tính sau”.

“Hơn nữa, dù có thả hắn ra, trong các đông người như vậy, lại có mặt bao nhiêu cao thủ võ lâm, chẳng lẽ còn không cản được một tên đại công tử bị điên sao?”

“Yêu Nguyệt lâu... Yêu Nguyệt lâu. Hắn cũng thật biết chọn địa điểm à --- Tầng trệt ở đó là nơi cung phụng bài vị tổ tiên Tạ gia mà? Thế này thì lão gia ném chuột sợ vỡ đồ rồi”.

“Thế mới nói, kẻ điên cũng có cái thông minh của kẻ điên”.

“Xoẹt!”

Kiếm khí lẫm liệt bức mọi người đều phải lùi lại nửa bước!

Kiếm quang sáng như tuyết vụt qua, tảng đá xanh trên mặt đất bị một kiếm bổ làm hai nửa ----

“Kẻ nào dám vượt qua ranh giới này một bước, chết!”

Đối mặt với những bó đuốc rực cháy và đám đông võ lâm cao thủ, bạch y công tử trẻ tuổi xõa tóc, cầm kiếm đứng ngạo nghễ tựa yêu ma, mục quang hừng hực như lửa dữ, tương phản với biểu tình lãnh mạc như băng, mọi người nhìn mà không khỏi lạnh tim.

Bước chân, bất tri bất giác đờ ra, dừng trước đường cong thảm liệt đó.

Đối mặt với Kiếm Yêu công tử trong truyền thuyết, Đỉnh Kiếm các thiếu chủ, dù có là nhân vật võ lâm thành danh, ai nấy đều tỏ vẻ chần chừ --- Chỉ sợ một bước qua lằn ranh đó, sẽ thành sống chết hai đường!

Bạch y đại công tử Tạ Thiếu Uyên, cứ vậy lạnh lùng nhìn chúng nhân, liếc qua phụ thân, rồi nói với thanh y thị nữ đứng bên: “U Thảo, chúng ta vào”.

“Các chủ, làm thế nào đây?” Cầm Kiếm hai vị hộ pháp, bối rối hỏi chủ nhân.

Đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, trên mặt Tạ Thanh Vân mang vẻ đau lòng nhức óc, lắc đầu, thở dài: “Không ngờ, đúng là không ngờ! ----- Uyên nhi vừa phát điên, đã biến thành thế này. Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của Khanh nhi, kết quả...”

Lão nặng nhọc than thở, cuối cùng nói như thay lời xin lỗi chúng nhân: “Mọi người cũng không cần lo lắng, đây là chuyện của Tạ gia, lão phu tất sẽ xử lý ổn thỏa... Ài ài, có điều, Uyên nhi võ công quá cao, nếu bắt sống, chỉ sợ ngược lại còn bị nó giết chết ---- Nếu tình huống nguy hiểm, không đừng được, lão phu cũng chỉ còn cách đại nghĩa diệt thân”.

“Tạ các chủ nói đúng, tráng sĩ chặt tay, cũng chỉ đau nhất thời. Nếu sau này lệnh công tử lại chạy ra ngoài giang hồ, không biết sẽ lạm sát bao nhiêu người vô tội! Thiên Lam nhà ta cũng chẳng phải hạng tầm thường, vậy mà vẫn không phải đối thủ của tên điên này, nói gì đến những người khác!”

Người lớn tiếng tán đồng, chính là lão phu nhân của Phương gia ở Lạc Dương.

Hai nhân vật đầu lĩnh võ lâm đã gật đầu, những người hưởng ứng càng nhiều thêm, trong chốc lát, đại bộ phận đã đi đến một sự nhất trí: dù phải giết thiếu chủ Tạ gia, cũng không thể để tên điên này đào thoát!

“Các vị, trong Yêu Nguyệt lâu này không có đồ ăn nước uống, ta thấy nó đã bị thương, cũng không kiên trì được lâu đâu --- Chi bằng chúng ta tránh đối đầu, mà vây khốn nó trong đấy vài ngày, chờ nó bệnh yếu rồi sẽ một đòn đánh rốc vào, thế nào?”

Tuy người bên trong là nhi tử của mình, nhưng kẻ làm “phụ thân” đó, vẫn đề ra một kế sách lãnh khốc vô tình đến vậy.

“A Di Đà Phật... Thiện tai thiện tai”.

Phía sau đám đông, hốt nhiên có tiếng niệm Phật khe khẽ truyền lại.

“Thiếu Lâm Không Tính đại sư?” Đột nhiên, chủ nhân Đỉnh Kiếm các vốn luôn trấn định, cũng phải biến sắc.

Tầng bốn của Yêu Nguyệt lâu.

Có lẽ vì sợ người bên ngoài biết động tĩnh trong này, nên y không thắp đèn.

Trong bóng tối, U Thảo đứng hầu một bên, nghe tiếng nước thỉnh thoảng lại vang lên trong bồn tắm bằng gỗ trầm hương.

Thiếu chủ là người mắc bệnh sạch sẽ... Trong tình huống hiểm ác, nhìn quanh đều thấy đại địch này, việc đầu tiên y nghĩ đến, vẫn là tắm rửa thay y phục.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trăng tròn như gương, tỏa hào quang rực rỡ.

Ánh sáng trên bầu trời phản chiếu ánh đèn dưới đất.

Trên khu chợ bên ngoài hai dãy phố, người ta đang tưng bừng hớn hở ngắm hoa đăng, đốt pháo hoa.

“U Thảo”.

Trong lúc cô đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hốt nhiên nghe thấy tiếng nước “rào rào”, dường như thiếu chủ đã tắm xong, đang đứng dậy từ trong bồn nước, gọi cô. Cô vội vàng giăng bộ đồ ngủ, choàng lên người y từ sau lưng.

Da thịt của y ẩm uớt mà băng lãnh, phần sau vai, do bị xiềng sắt xuyên qua, nên đã rữa nát không thành hình dạng, đập vào mắt khiến người ta kinh sợ. Cô cắn răng, xé vạt áo, băng bó vết thương trên vai y.

“Thật không tưởng được... cô mà cũng làm chuyện điên khùng thế này”.

Người đứng trong bóng tối, bất chợt cười khẽ, nói, thanh âm chứa ý vị ấm áp và nét cười lạ thường, hốt nhiên, lại có chút lạc lõng, “Kỳ thực, cô đâu cần phải quan tâm đến ta. Không ai coi cô là người điên cả”.

“Thiếu chủ, đừng nói như vậy ---- Là tôi hại thiếu chủ”. Khoác áo lên vai y, thanh âm của cô cũng hơi run rẩy.

Trong bóng tối, người đó bỗng quay ngoắt lại, ôm xiết lấy cô.

Lồng ngực y lạnh băng, ẩm ướt, phảng phất khiến cô chìm đắm vào một cơn ác mộng không nguyện ý tỉnh dậy.

“Đừng gọi ta là thiếu chủ! Hãy gọi Thiếu Uyên!”

Tiếng y thầm thì bên tai.

Toàn thân cô hơi run lên, không biết là mơ hay thật, hồi lâu sau, cô mới nhỏ nhẹ gọi: “Thiếu... Thiếu Uyên?”

“U Thảo”. Người đó mỉm cười, ôm cô chặt hơn, cúi xuống, dụi đầu vào tóc cô, hít hương thơm bạch mai thoang thoảng, rất lâu rất lâu, nhẹ nhàng nói: “Trên thế gian này, ta chỉ có mình nàng, nàng cũng chỉ có mình ta ---- Những kẻ khác, bọn chúng đều muốn ép hai ta phát điên! Bọn chúng mới là một lũ điên!”

Trong bóng tối, đôi mắt y ngời sáng, như sao trời, nhưng, ánh mắt khi nhìn cô lại thâm thuý vô hạn.

Cô chợt nhoẻn miệng cười, nhẹ nhõm và vui sướng chưa từng có, vươn tay, ôm lấy chiếc bóng và thanh âm trong bóng tối ---- Nếu đã như thế, vậy thì, hãy cùng nhau trầm luân trong đêm đen.

Đêm, trong một góc phòng của Yêu Nguyệt lâu, bạch y nữ hài đó phiêu hốt hiện ra, lại nở nụ cười với cô, và lần đầu tiên cô cười đáp lại cô bé đó: tỷ tỷ, tha thứ cho muội đã yêu người này...

Cô muốn mỉm cười, nhưng, trái tim cô bỗng đau dữ dội như bị xé rách! Trước khi kịp phản ứng, cô đã kêu lên một tiếng, tay đè vào ngực, lưng gập xuống trong lòng y.

Hốt nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt U Thảo chợt trắng bệch.

“Nàng sao vậy?” Ôm đỡ cô, y khẩn thiết hỏi.

Cô không đáp.

“Ha ha... Uyên nhi, có nghe qua ‘Tử Tâm cổ’ chưa?” Dưới lầu, thanh âm của bậc trưởng giả từ ái đó nhẩn nha vọng lên, từng chữ từng chữ, rành mạch lọt vào tai, “Nếu con không muốn nha đầu đó phải chết, hãy buông kiếm xuống cho ta, ngoan ngoãn quay vào trong Tuyết ngục đi!”

“Bằng không, ta sẽ bắt con tận mắt chứng kiến cô ta chết thảm thế nào!”

U Thảo cảm thấy hai cánh tay ôm cô bỗng nhiên cứng đờ, cô ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười: “Đừng tin lời lão hồ ly đó!... Làm gì có Tử Tâm cổ nào, toàn là bịa ra để gạt chàng đó thôi. Thiếu Uyên, đừng mắc lừa lão!”

“Thật chứ?...” Có chút ngập ngừng, y nhíu mày, đăm đăm nhìn nàng.

Ngắm gương mặt anh tuấn nhợt nhạt, đôi lông mày khẽ chau lại của y, cô bất giác nhấc tay, nhè nhẹ kéo giãn nếp nhăn giữa chân mày y, thở dài: “Đừng có lúc nào cũng nhíu mày, phải cười nhiều vào chứ... Chàng xem, đã có nếp nhăn sâu như vậy rồi”.

Từ trước tới giờ không có ai nói với y những lời như vậy, nên, trong phút chốc, y cũng ngẩn người ra đó.

“Nào, chúng ta ra xem pháo hoa đi!” Thấy mặt y ngơ ngác, U Thảo chợt bật cười, kéo tay y, đi ra hành lang phía ngoài. Tay cô lạnh băng, lạnh hệt như y.

Trên khu chợ gần đó, người ta đi chơi tấp nập, tiếng huyên náo inh tai, nam nữ xúng xính trong y phục đẹp đẽ, từng đôi từng cặp.

Pháo hoa nối đuôi nhau bùng nổ, phóng ánh hào quang, khói pháo nóng và nồng đậm khiến người ta phát sặc. Đám đông đứng thành một vòng tròn xung quanh pháo hoa, không ngớt rộ lên những tiếng hoan hô khoái chí.

“Chàng xem chàng xem!” Thanh y nữ tử đột nhiên reo lên, ngẩng cao đầu, cố ý không nhìn đến đám nhân sĩ võ lâm bao vây thắt chặt dưới lầu, nắm tay y chỉ lên trời cao.

Yêu Nguyệt lâu rất gần điểm bắn pháo hoa, những đóa hoa lửa sáng rực từ một điểm trên bầu trời tản ra, phủ xuống đầu mọi người, trông như một màn mưa sao băng kỳ dị.

Pháo hoa nổ ngay cạnh họ. Tiếng đùng đoàng rền vang ầm ĩ, khói sương khiến người ta muốn chảy nước mắt. Còn có tro tàn lãng đãng từ trên trời rơi xuống, từng mảng từng mảng, giống như tuyết xám, chạm tay vào là tan vỡ.

“Ôm chặt thiếp, Thiếu Uyên”. Trong ánh sáng và cảnh tượng rực rỡ, cô hốt nhiên nép sát người vào lòng y, nài nỉ như sợ lạnh. Y rúng động tâm hồn, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, đột ngột, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh băng của cô.

Dưới lầu, những người đang theo dõi đều thấy lo lắng bất an.

“Đúng là điên rồi”. Tạ Thanh Vân sầm mặt, một lần nữa thúc động cổ trùng.

Thế nhưng, đôi tình nhân trên lầu cao vẫn không hề có phản ứng.

Lâu thật lâu sau, họ mới lưu luyến rời môi, thở gấp, phát hiện thấy có những đám tro tàn bám trên đầu, trên thân người.

Cô với tay phủi tro tàn trên bộ bạch y của Thiếu Uyên, nhìn chúng hóa thành mạt vụn giữa những ngón tay trắng nhỏ của mình.

Đó chính là thi thể của pháo hoa.

Cô cười với y. Nếu đã không còn cái gọi là “ngày mai”, vậy thì cười cũng xong, thế nào rồi cũng xong thôi!

“Thiếu Uyên... lạnh quá. Chàng đi lấy y phục cho thiếp đi”. Cô run lập cập, nhìn y như van vỉ. Y vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, đặt thanh kiếm trong tay xuống, xoay người đi vào phòng.

Hốt nhiên, trực giác mách bảo gì đó, y hoảng hốt quay đầu -----

Duới những tia sáng còn sót lại, chỉ nhìn thấy kiếm quang sáng như tuyết lóe lên, máu tươi bắn ra loang lổ cả bộ thanh y.

“U Thảo! U Thảo!” Tựa như phát cuồng, y quay người nhào đến, nhưng, “keng” một tiếng, Băng Tuyết Thiết đã rơi trên mặt đất, một thân thanh y bồng bềnh, rớt xuống từ trên lầu cao!

Vạt áo xanh trong gió, như đang chìm đắm trong giấc mộng sâu thẳm, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Một bông pháo hoa đang bùng nở trên thiên không, năm màu đan xen sặc sỡ, ánh lên một khoảng trời lộng lẫy.

Tay y chỉ chụp vào không khí.

“Thiếu Uyên, thiếp sắp đến chỗ tỷ tỷ rồi...”

“Trên thế gian này, từ giờ sẽ không còn gì, có thể làm vướng bận chàng nữa”.

“U Thảo! U Thảo!”

Trong đám đông vây quan dưới lầu, nữ tử mặc đồ cưới kinh hãi thét lên, lệ thấm đẫm mặt ---- Tân lang đứng cạnh nàng phải mất nhiều sức lực, mới ngăn cản được ý định muốn xông lên của nàng.

“Các chủ... cô ấy chết rồi”. Tả Cầm hộ pháp khám xét thi thể của nữ tử nằm trên mặt đất, thấp giọng hồi báo, không nén nổi thanh âm sợ hãi run rẩy, “Các chủ --- cô ấy chết rồi!”

“A Di Đà Phật... Thiện tai thiện tai”. Trong gió, hốt nhiên có tiếng người than.

Tất cả mọi nguời, nhìn nữ tử từ trên không rơi xuống, một luồng hàn ý không tên chợt dấy lên trong lòng!

“Ha ha ha ha ha ha!”

Trên lầu cao, đột nhiên nổ ra tiếng cười rợn người! Tiếng cười thảm thiết điên cuồng, như từ chín tầng địa ngục vọng lại.

“Điên, các ngươi đều là một lũ điên!... . Ha ha ha ha, người thiên hạ phụ ta, ta giết người thiên hạ!”

Nếu còn một người tin ta, thì ta sẽ không điên... Pháo hoa rực rỡ từ thiên không tản ra bốn bề, khi mọi người ngẩng đầu vọng nhìn, thình lình trông thấy trong một đóa hoa cúc mỹ lệ, tia sáng chói lọi nhất chớp hiện ----- Trong nháy mắt, pháo hoa rợp trời cũng vì thế mà trở nên mờ nhạt!

“Cử thế giai trọc ngã độc thanh, cử thế giai túy ngã độc tỉnh! Ha ha ha ha!”

(Dịch nghĩa: Cả thế gian đục mình ta trong, cả thế gian say mình ta tỉnh)

Kiếm khí hoành không, tất cả đều cảm nhận được sát khí cực độ lăng lệ, rồi, kiếm quang đẹp đẽ lóa mắt, trong khoảnh khắc đã đoạt mất hồn phách của chúng nhân!

Người thanh niên gầy gò, bạch y tóc xõa, từ trên lầu cao nhảy xuống, ngửa đầu cười rộ, ca vang cất bước, trong mắt y, không có phẫn nộ, cũng không có mừng vui, hoàn toàn chỉ là --- điên cuồng!

Khi vừa chạm đất, tựa như quỷ mị, y vung chân, điểm vào đầu Cầm Kiếm lưỡng vị hộ pháp còn đang thất thần, chỉ nghe thấy tiếng vang giòn, hai cái đầu nứt ra dưới chân, rồi bị đạp lún xuống giữa hai vai!

Mọi người xung quanh, nhất thời kinh sợ không một tiếng động.

“Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu;

Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu!”

Tiếng ca trong trẻo thê lương, tựa như ngân hà thiên lưu, chuyển xuống nhân gian. Trong tiếng cuồng ca trường tiếu, kiếm quang sáng như tuyết, nhanh như gió, đâm thẳng tới Đỉnh Kiếm các chủ Tạ Thanh Vân đứng lẫn trong đám đông!

“Điên rồi... Nó, nó điên thật rồi”. Khuôn mặt tái mét, Đỉnh Kiếm các chủ lầm rầm tự nói.

Nhìn người đó áp sát như thiểm điện, lão nhất thời bị đấu khí và sát khí của đối phương ghìm chặt, tay bắt kiếm quyết, nhưng lại không kịp rút kiếm!

“Cha!”

Trong chớp mắt, nhị công tử hốt nhiên nhảy bổ đến, chắn trước mặt phụ thân, thét khản giọng: “Đại ca, dừng tay!”

“Ha ha ha ha...” Bạch y công tử ngự kiếm lăng không, ngửa đầu cười lớn, kiếm quang như sao băng lướt qua, xuyên thủng ngực Thiếu Khanh, cắm vào người Tạ Thanh Vân phía sau!

Một kiếm đó sau khi giết hai người mà vẫn chưa kiệt lực, dồn thân thể hai nguời bay vọt về sau, nặng nề đập vào bức tường bình phong dưới Yêu Nguyệt lâu, “kịch” một tiếng, đã ghim cứng lên trên!

“Đại... ca?”

Trên kiếm, thân thể Thiếu Khanh co giật vài cái, nhìn y với ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu, nhẹ giọng hỏi: “Huynh... lẽ nào điên thật rồi sao?” Trong mắt chàng, chợt hiện lên nét yên bình, hòa lẫn chút bi thương.

“Nó điên rồi! Nó điên thật rồi! Mọi người mau giết nó đi!”

Phía sau, Đỉnh Kiếm các chủ vẫn đang giãy giụa, bỗng gào lên xé nát tim gan, bạt mạng vùng vằng chân tay trên không, hình dạng đáng sợ.

“Ha ha ha ha! Giết rồi... giết hết rồi!” Nhìn phụ thân và đệ đệ bị đâm xuyên trên thân kiếm, Kiếm Yêu công tử bất ngờ cười lớn, quỷ dị điên cuồng, bất chợt, rút kiếm, để hai người ngã lăn trên mặt đất, vừa cười vừa ngâm nga:

“Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi kiêu sầu sầu canh sầu.

Nhân sinh tại thế bất đắc ý, minh triều tán phát lộng thiên chu!”

Trong tiếng cười dài, y quay tay chém một kiếm, cắt bay nửa bên đầu của Tạ Thanh Vân!

Sau đó, y vung kiếm, đánh giết về phía các nhân sĩ võ lâm xung quanh, tức thì, sắc máu như pháo hoa, tung tóe bốn bề, mỹ lệ như sương. Trong sát na đó, ngay cả pháo hoa trên trời, cũng không mê hoặc và rung động lòng người bằng hoa máu rưới trên mặt đất.

“Thí chủ dừng tay...”

Sau bao lần Băng Tuyết Thiết vung lên hạ xuống, Kiếm Yêu công tử thoáng khựng lại.

Trong con mắt màu đỏ máu, phản chiếu bóng dáng một người bước ra đứng chắn trước mặt mọi người, một lão tăng áo xám.

“Mừng vui đau khổ đều không còn, mọi thứ bề ngoài, đều là hư vọng. Những chuyện của ngày hôm qua đều theo đó chết đi, thí chủ không nên cố chấp mà tàn sát, tránh bị sa ngã vào Tu La đạo”.

Bình luận





Chi tiết truyện