chương 4/ 15

Những ngày cuối cùng của bữa tiệc săn bắn rõ ràng là những ngày tuyệt vời nhất, dự kiến tạm biệt tất cả những vị khách bằng những kỷ niệm đầy quyến rũ và kích thích. Có hơn ba trăm người ngồi ăn tối Thứ Bẩy. Nến và những cột đèn khiến cho lâu đài sáng trưng, trong khi những chiếc bàn ăn chứa đầy thức ăn và những món ăn tinh tế. Những cái bát thủy tinh chứa đầy hoa quả được bảo quản, trong khi những hộp đựng đường huyền ảo để ở nhiều nơi. Cớ hơn 50 người trong nhà bếp để chuẩn bị bữa ăn và cả một đội ngũ người hầu để chăm sóc cho sự thoải mái cho những vị khách ngồi tại bàn ăn. Rượu nhiều hơn cả nước, không khí ấm áp với mùi thịt nướng và những món ăn giàu dinh dưỡng, cuộc nói vui vẻ của những vị khách Sackville đã đồng ý rằng bữa tiệc này hứa hẹn là một điểm sáng trong tiệc chia tay. Bữa ăn giống với những bữa tối sang trọng ở Brington, bắt đầu với bốn loại canh khác nhau, nhiều món cá, và những đĩa lớn nhứng món dân dã như vịt, thịt dê, cùng với bốn mươi món khác.

Phòng nào trong lâu đài cũng quá sáng nhờ ánh đèn và lò sưởi. Những cánh cửa sổ và cửa nhà được mở tung để đón nhận không khí lạnh của buổi tối, nhưng thậm chí những cách ấy cũng không giúp giảm bớt bầu không khí khó khăn. Tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, tiếng đĩa va lách cách vang vào bóng đêm, không thể tráng được dùng Mira có muốn đi đâu để tránh tiếng ồn. Nàng bước dọc theo hành lang, dừng lại trước những cánh cửa sổ để ngỏ, và nhìn ra sân sau. Cảnh ăn tối hiện lên rõ ràng, những cánh cửa kính khổng lồ trong phòng ăn được kéo ra sau để lộ ra quanh cảnh tuyệt vời của bữa tiệc sang trọng. Cắn môi trên, Mira tự mắng mình vì đột nhiên cảm thấy cô đơn. Nàng nhớ bà Ellesmere đã từng gọi nàng – “một đứa trẻ bơ vơ nhỏ bé – và đột nhiên thật khó để không cảm thấy như vậy. Tự thương hại mình ư, nàng nhăn nhó nghĩ, chắc chắn không phải là một lỗi lầm ít cuốn hút nhất của con người! Cùng với tiếng thở dài, nàng vòng tay quanh eo và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng nghĩ là nàng có thể nhìn thấy Alec, người có mái tóc đen lấp lánh dưới ánh đèn. Chàng đang ngồi cạnh những người phụ nữ đẹp, mỉm cười trước những lời đùa cợt của họ, và chọn ra những người chàng sẽ nhảy cùng sau bữa tối phải không?

Nàng không nhận thấy dấu hiệu nào từ chiều qua, khi chàng đưa nàng trở lại lâu đài trên con Requiem. Nàng đã xuống ngựa trước khi họ tới lâu đài, một mình đi bộ đoạn còn lại để khỏi phải bị trông thấy khi ở cùng chàng. Falkner đã cười đùa nàng trước khi cưỡi ngựa qua, như thể chàng biết rằng có giây lát nàng dường như ngừng thở vì tự hỏi liệu chàng có định hôn tạm biệt nàng không. Nhưng không có nụ hôn nào, không có vuốt ve gì, không có gì ngoài nụ cười thật phiền toái. Mira đã cố giả vờ với chính mình rằng nàng thấy nhẹ người vì không phải chịu đựng một nụ hôn của chàng… quá nhẹ nhõm.

Chàng không phù hợp tới bực mình. Sai chàng có thể để lại lời bình luận trắng trợn về việc ham muốn nàng một phút trước và rồi lờ nàng đi ngay sau đó? Sao chàng có thể ôm nàng và thì thầm những lời nói tình tứ ngọt ngào vào tai nàng, và rồi thoát ngay ra và đưa ra một lời bình luận mỉa mai về mối quan hệ giữa nàng và Sackville? Từ giờ trở đi Mira quyết định nàng sẽ không để chàng ném nàng vào tình trạng rung rinh như thế nữa. Nàng sẽ xa cách và hoàn toàn kín đáo, có chút gai góc… nhưng nàng sẽ tặng cho chàng cái nhìn lơ đãng bất cứ khi nào và rồi chỉ cho chàng thấy chàng quấy rầy nàng đến mức nào. Nhờ những suy nghĩ ấy, Mira bắt đầu thấy tốt hơn. Nàng nhìn đám đông đi ngang qua sân và cười, gần đó có Mary và Kitty Daniel, cặp song sinh cúi xuống, đã thành công trong việc biến bản thân chúng thành một vụ rắc rối lớn từ khi chúng tới lâu đài tối qua. Những cô bé đang trốn trong một cánh cửa để mở của phòng đọc ở sân sau, mặt chúng dán chặt vào chiếc ban công nhỏ. Chúng đã biến mất từ lúc bữa tối bắt đầu, nhưng bà Daniel đã quá bận rộn không thể đi tìm cháu bà.

“Những cô bé tội nghiệp,” Mira thốt lên, để cánh cửa đó và đi xuống hành lang tới phòng đọc. “Chúng tò mò về bữa tiệc và âm nhạc… chỉ giống như mình!” Nàng lặng lẽ đi qua phòng sách ra ban công, quỳ xuống cạnh lũ trẻ và đặt tay lên vai hai đứa. “Bà nội các cháu đang tự hỏi các cháu đang ở đâu đó,” nàng thì thầm, và hai gương mặt trái xoan quay lại nhìn nàng, tặng nàng những nụ cười vui vẻ.

“Cô Mira!” Mary thì thầm. “Chúng cháu chỉ muốn nhìn họ. Những quý bà quá xinh đẹp…”

“Đúng rồi, họ xinh đẹp,” Mira đồng ý, nhăn mũi lại, tỏ vẻ thân thiện với lũ trẻ.

“Có lẽ chúng cháu sẽ ở đây cho tới khi hết pháo hoa và khiêu vũ bắt đầu chứ?” Mira lo lắng hỏi.

Mira khẽ nhún vai.

“Pourquoi pas?”

“Câu đó nghĩa là gì ạ?” Mary hỏi.

“Nó có nghĩa là “sao lại không chứ?” Các cháu có lẽ sẽ ở lại một lúc. Ta không nghĩ giờ đã là quá muộn đâu. Và ta muốn tham gì cùng các cháu.

Ba người ngồi cùng nhau trên ban công khi tiếng nhạc vọng tới chỗ họ. Mira được trải nghiệm một cảm giác yên bình lạ kỳ khi hai đứa bé ngồi lên váy nàng. Nàng không thấy phiền nếu như chỗ vải nhung ấy bị nhàu, vì không ai có thể trông thấy nàng vào tối nay. Đây có phải là cảm giác có những đứa con của chính nàng, có những cơ thể nhỏ bé ôm lấy nàng, để ngửi thấy mùi tóc thơm sạch sẽ và để tay nàng đặt lên cánh tay mũm mĩm đáng yêu của chúng phải không? Họ lặng lẽ ngồi cùng nhau, nhìn qua hàng rào chắn.

Sau khi rượu ngon được mang lên và thức ăn được đưa tới, đoàn người di chuyển ra ngoài sân, những quý ông lịch sự hộ tống các quý bà đi ngắm pháo hoa. Màn trình diễn quá đẹp. Nhiều sắc màu khổng lồ sáng lên trên bầu trời, những chùm vàng, đỏ, bạc, xanh nổ tung giống như những bông hoa. Tiếng vỗ tay và tiếng hô chào mừng từng đợt pháo nổ, đến nỗi tiếng người và tiếng pháo quyện vào nhau thành một bản nhạc lạ kỳ. Không bị đám đông chú ý, Mira và cặp sinh đôi vẫn ngồi trên ban công, mặt họ nhìn dán lên bầu trời lấp lánh.

“Hãy nhìn những vì sao nhỏ bé đang rơi xuống kia…” Mira thì thầm, hiểu được niềm háo hức của lũ trẻ, quên đi khoảnh khắc tìm kiếm Falkner. “Hai đứa, hãy ước đi.”

“Vì sao của cháu biến mất rồi!” Mary thốt lên.

Mira mỉm cười. “Cháu được phép có một điều ước khác.”

“Cô ước cho cái gì vậy?”

“Ta không ước cho “cái gì”, Mira nói, cười vui vẻ. “Ta ước cho một “ai đó”.”

“Nghe như tiếng sấm ấy,” Kitty nói, bị dằn xé giữa niềm vui sướng và sự khó chịu vì những âm thanh ngoạn mục và những sắc màu sống động, sán lại gần Mira cho tới khi bé ngồi trong lòng nàng.

“Kitty, đừng giống trẻ con thế chứ.”

“Cháu không phải trẻ con, cô là trẻ con –“

“Hãy nhìn chỗ kia kìa,” Mira ngắt lời, chỉ một chùm sáng lấp lánh trên trời để cố phân tán sự chú ý của chúng, và lũ trẻ lại ngước cổ lên. Alec lặng lẽ quan sát pháo hoa. Chàng chìm vào thế giới suy nghĩ của riêng chàng. Quý bà Alice Hartley, đã kết hôn, mới trở thành góa phụ, được chú ý vì khoảng thời gian mấtmats, đã quen với việc nhận được nhiều sự chú ý của những người đàn ông, và cô ta cười với chàng. Hình dáng đầy gợi cảm của bà ta, chỗ tóc soăn vàng, và đôi mắt xanh to tròn thật ghê gớm, đảm bảo thu hút bất cứ ai cô ta nhìn vào. Vậy thì tại sao Falkner lại không thấy thích thú gì với cô ta.

“Ôi! Chúa ơi, chúng quá gần!” Cô ta kêu như thể bom rơi xuống đầu. Tóm lấy cánh tay của chàng, cô ta tạo ra hình ảnh một người phụ nữ yếu đuối, dường như sợ hãi trước tiếng nổ to.

Alec không nói gì, đôi mắt chàng khẽ lướt lên cô ta rồi lại tập trung nhìn bầu trời. Mấy màn tán tỉnh vô nghĩa giống như Alice Hartley có lẽ khiến chàng thấy vui khoảng một hay hai tuần trước, hoặc thậm chí còn có thể cuốn hút chàng đủ để chàng viếng thăm giường cô ta, vì rõ ràng cô ta để lộ ý định muốn chàng làm thế. Nhưng khi chàng nhìn vào cô ta chàng cảm thấy thiếu khao khát, những khao khát dành cho một người đàn ông ở thời kỳ đỉnh cao – Alec biết rằng bây giờ chàng nên ve vãn nửa số đàn bà tham dự cuộc đi săn. Chết tiệt, đó là nguyên nhân đàn bà đến đây, và đa số đàn ông, bao gồm cả chồng của họ đều biết điều đó. Hầu hết những người cùng thời với Alec đang làm những chuyến đi hết từ giường này sang giường khác, để lại những lời nhận xét về màn trình diễn của các quý bà và thì thầm trao đổi nhận xét cùng nhau. Nhưng Alec không còn thấy chút vui thú với bất cứ ai trừ một người không nằm trong giới hạn của chàng. Mira… ngây thơ, Mira trần tục… xinh đẹp, day dứt. Một Mira không có họ. Chàng lặng lẽ chấn chỉnh lại chình mình về vấn đề này. Chàng sẽ không quên nàng. Nàng cũng không khác gì với những người còn lại – nàng có mắt, mũi, miệng, hai cặp bồng đồng, những ngón tay và ngón chân xinh đẹp… không có lý do gì để chàng muốn nàng nhiều hơn những ngườikhacs. Nàng thật hay nóng giận, thực tế… có miệng lưỡi ghê gớm và xuất thân ô uế. Mira có lẽ thích những người bằng tuổi cha nàng như Sackville, người sẽ không đòi hỏi gì ở nàng ngoài việc nàng nằm im trong khi ông ta leo lên người nàng. Hơn thế nữa, cũng không mất quá nhiều thời gian và kiên nhẫn để dạy nàng làm ông ta thỏa mãn. Và trên hết, nàng là người Pháp… và chống đối… ồ, Chúa mới biết sao chàng lại bị nàng cuốn hút nhiều đến thế.

Nhưng chết tiệt, chàng mới muốn nàng làm sao!

Khi màn pháo hoa cuối cùng được bắn lên bầu trời, bà Harley tiếp tục giữ cánh tay Alec và thốt lên vài câu phụ họa, cho tới khi tất cả những gì chàng cần làm là đẩy bà ta ra giống như con muỗi phiền toái. Một chùm sáng bạc nổ tung trên đầu, và trong giây phút ấy Alec cảm nhận được có thứ gì đó chạy dọc theo dây thần kinh của chàng. Quay đầu lại, chàng nhìn thấy những cái đầu trong đám đông bao quanh chàng và nhận ra một cái ban công nhỏ gần như nằm ngoài tầm nhìn. Ánh sáng sau vụ nổ chiếu lên chiếc sân giống như một tia sét, và Alec nhận ra chiếc váy màu đỏ, một cánh tay thanh mảnh, và mái tóc đen gọn gàng. Mira đang ngồi trên ban công, và trừ khi chàng nhầm lẫn, nàng đang ôm cặp song sinh nhà Daniel trong lòng khi nàng chỉ lên bầu trời. Nàng không nhìn thấy chàng, và cũng không ai thấy nàng. Chàng mỉm cười và rồi lại nhìn lên bầu trời, cẩn thận để không đáng động cho người khác biết sự hiện diện của nàng.

Cuối cùng màn trình diễn kết thúc, và Alec nhìn Alice Hartley, một người đang nghĩ tới những gì mà cô ta cho là sự bối rối bất lực vui thú.

“Nó quá tuyệt, đúng không?” Bà ta hỏi. “Và quá ồn –“

“Ừ, đúng thế,” Alec đồng ý, đưa tay lên trán và xoa xoa chỗ giữa hai mắt. “Thực ra, ta sợ rằng những đợt nổ đã kích thích cơn đau đầu ta mắc phải từ đợt săn bắn hôm kia.” “Ôi, thật đáng tiếc,” bà Hartley nói, thái độ nhanh chóng chuyển sang u ám vì thất vọng.

“Ta nghĩ rằng ta sẽ xoa chút dầu và nằm nghỉ vài phút –“

“Tôi sẽ đi cùng ngài và dùng khăn lạnh chườm trên trán ngài –“

“Không, không…”Alec vội vã ngắt lời. “Bà quá tốt bụng, nhưng ta không muốn bà bỏ lỡ buổi vũ hội chỉ để chăm sóc ta. Không, ta muốn ở một mình, và có lẽ ta có thể đi xuống lầu trước khi buổi tối kết thúc để tuyên bố nhảy một điệu van cùng bà.”

“Tôi chắc chắn hi vọng vậy,” bà Hartley nói, và bất ngờ Alec dường như nhìn xuyên qua cô ta và mỉm cười, như thể những suy nghĩ của chàng đang luẩn quẩn đâu đó. Vẫn vậy, ảnh hưởng của nụ cười đó không hề mất đi với cô ta, và cô ta vẫn cố giữ như thể không hề bị dao động bởi vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai của chàng.

“Cám ơn sự hiểu biết của bà, bà Hartley,” chàng lịch sự nói. “Tận đến sau này.”

Khi cô ta quan sát chàng đi vào trong lâu đài, để lại mình cô ta làm bạn với những người đàn bà khác, Alice Hartley thở dài kinh tởm. “Có thể ta chỉ đơn giản giật mạnh tóc mình trên gã ta,” cô ta bình luận.

“Alice thân yêu,” Clara Ellesmere nói, đến giữ lấy khủy tay cô ta. “Nếu như cá không cắn mồi, chỉ đơn giản vì cô không dùng đúng mồi.”

“Trừ phi có mồi câu của một người khác trong người gã ta rồi. Đó chắc mới là lý do.”

“Cô có nghĩ thế thật không?” Clara không ngoan hỏi, nghiêng đầu sang một bên. “Ồ, đừng lo về chuyện đó. Loại đàn ông chưa từng thuộc về ai trong một khoảng thời gian rất dài. Cô sẽ có thêm cơ hội khác với gã ta.”

“Các cháu có nghe thấy tiếng nhạc đó không?” Mira thì thầm với lũ trẻ. “Đó là bản van, loại nhạc lãng mạn nhất trên thế giới dùng cho khiêu vũ đó.”

“Trước kia cô có từng nhảy van chưa?” Mary hỏi, tựa má vào đùi Mira, mắt bé mơ màng nhìn dán chặt vào khung cảnh của phòng vũ hội. Mira mỉm cười, nàng còn nhìn thấy cảnh những chiếc váy và những thứ trang sức lấp lánh trong phòng.

“Có. Không giống một vũ hội như thế này… nhưng ta đã từng nhảy van.”

“Vậy sao giờ cô không khiêu vũ đi, trong vũ hội này ấy?”

Lũ trẻ nhìn nàng trôgn đợi. Mira do dự, không chắc phải trả lời thế nào. Nàng không thể giải thích với hai đứa nhỏ rằng nàng và chúng đang nhìn vào một thế giới mà họ sẽ không bao giờ có thể bước vào … rằng có những rào cản không thể vượt qua được… những ước mơ có thể không bao giờ thành sự thật.

“Ồ, ta không nghĩ ta sẽ hợp ở trong đó chút nào,” cuối cùng nàng nói. “Váy của ta không được đẹp như của họ.”

Lũ trẻ như đang cân nhắc đến lời giải thích hoàn toàn hợp lý ấy. Độ nhiên một giọng nói nam tính dịu dàng phát ra từ cửa phòng đọc.

“Đó là một chiếc váy đẹp, bất chấp nó có hơi nhăn.”

Cả ba nhìn quanh và thấy Alec đang đứng ở đó. Mira cố gắng đứng lên, khổ sở nhận ra hình ảnh rối rắm của nàng, đặc biệt khi được so sánh với chàng. Trông chàng thật đẹp trai trong bộ phục sức, chiếc áo khoác đen, quần trắng, áo sơ mi trắng, chiếc cà vạt chấm bi làm nổi bật nước da rám nắng và mái tóc đen của chàng. Dáng vẻ của chàng thật hoàn hảo, nàng chưa từng thấy ai đẹp trai đến thế. Tim nàng như ngừng đập khi chàng mỉm cười với nàng.

“Công tước,” cuối cùng nàng cũng lắp bắp được, bỏ lũ trẻ xuống và đứng lên nhìn chàng, “làm sao ngài biết chúng tôi ở…tôi ở…thế nào –“

“Ta để ý thấy nàng ở đây trong suốt màn bắn pháo hoa.”

“Chắc hẳn ông ấy là “ai” mà cô ước rồi,” Kitty nói đầy ẩn ý.

“Ta sao?”Alec lười nhác hỏi lại, và Mira đỏ mặt.

“Không! Kitty và Mary, tới lúc đi ngủ rồi. Nào, ta sẽ đưa các cháu –“

“Không, nàng không thể rời đi,” Alec nói. “Ta đã mạo hiểm danh dự và danh tiếng của ta để tới đây chỉ vì muốn khiêu vũ cùng nàng, hãy dừng việc lảng tránh và đánh lừa –“

“Khó mà mới với ngài,” Mira ngắt lời. Nàng có ý nói nghiêm khắc và lạnh lùng, nhưng giọng nàng dường như hụt hơi tới mức Alec bật cười.

“Một điệu nhảy. Chỉ cần đoạn cuối của bài van này.”

“Ồ, hãy làm thế đi!” Mary thốt lên, và Kitty thêm vào. “Chúng cháu muốn nhìn hai người nhảy.”

“Tôi..Tôi không thể,” Mira nói nhỏ, đầu cúi xuống cố gắng bước qua Alec. Chàng nắm cổ tay nàng khi nàng lướt qua chàng, bàn tay ấm áp dịu dàng cầm cánh tay nàng và rồi cầm tay nàng.

“Một bản thôi,” chàng cố níu, dùng ngón tay cái vuốt ve những đốt ngón tay của nàng cho tới khi những ngón tay đó vòng lấy tay chàng. Rồi giọng nói của chàng còn tĩnh lặng hơn nữa. “Chỉ một thôi.”

Vẫn không nhìn chàng, nàng cho phép chàng kéo nàng vào giữa ban công trong khi tiếng nhạc vang lên trong đêm tối và giai điệu dịu dàng của nó truyền trong không khí. Mary và Kitty bước lui ra và đứng đó vui thích quan sát. Alec mỉm cười với chúng và rồi chỉ chăm chú nhìn Mira. Váy của nàng có màu nhung đỏ, rất hợp với thân thể mềm mại của nàng trước khi xẻ ở phía hông. Cái cổ áo hình thuyền được cắt rất thấp, để lộ ra một phần của ngực nàng, cánh tay áo thì đầy đặn và có xen màu đen. Mái tóc đen của nàng có gắn những viên ngọc trai, một lọn tóc tuột ra xõa xuống mặt nàng và tô điểm cho đôi mắt nâu của nàng.

“Mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nếu nàng tiếp tục đứng xa đến thế. Đây đâu phải vũ điệu bốn người.”

“Em biết rồi,” Mira nói, miễn cưỡng bước lên, cảm thấy kỳ quặc.

“Sao em căng thẳng quá vậy?” Chàng hỏi nhẹ nhàng tới mức nó như thể là một câu thì thầm. “Ta từng ôm em rồi đó.” “Chuyện này có khác. Em… em không thể thấy thoải mái. Chúng ta không nên.”

“Nhát gan quá,” chàng nói, ánh mắt ấm áp vuốt ve nàng.

“Và em khó có thể nghe thấy tiếng nhạc –“

“Em có thể nghe được nếu em yên lặng.”

Mira mỉm cười, tiến đến bờ vai rộng của chàng và đặt tay nàng lên đó. Dường như Alec cảm nhận được sự ngại ngùng của nàng, và chàng kiên nhẫn đợi để nàng tiến lại gần hơn. Cánh tay chàng chậm rãi trượt xuống quanh eo nàng, tay chàng đặt lên lưng nàng. Khi họ bắt đầu di chuyển, Mira nhìn chằm chằm vào giữa ngực chàng, tập trung nhìn chiếc áo trắng của chàng. Nàng chưa từng nghĩ rằng theo sau một người đàn ông có thể dễ dàng đến thế. Không chỉ áp lực của bàn tay chàng trên lưng nàng mạnh mẽ và rõ ràng khi chàng dắt nàng theo, mà còn cò sự hiểu nhau ngầm giữa họ, như thể cơ thể của họ biết chính xác phải di chuyển cùng nhau thế nào.

Hơi thở của Alec bị lọn tóc của nàng làm phiền. Chàng có thôi thúc rất mạnh mẽ muốn gạt tóc nàng ra và hôn vào trán nàng… nhưng chàng phải cân nhắc đến cặp song sinh. Xoay Mira cho tới khi lưng nàng quay lại phía bọn trẻ, chàng thì thầm và rồi nháy mắt. Giây phút tiếp theo chúng rời đi, để lại sau lưng tiếng cười khúc khích và tiếng vỗ tay của hai đứa nhỏ. Mira lo lắng nhìn thẳng vào gương mặt của Alec.

“Chúng đi rồi. Chúng đi đâu… chàng đã nói gì với chúng?”

“Em sẽ không tiếp tục khiêu vũ với ta nếu ta nói cho em biết.”

“Chàng vừa mới buông lỏng hai đứa bé nhưng cơn bão thực sự vẫn nằm trong lâu đài,” Mira nói. “Em rũ bỏ mọi trách nhiệm, dù chúng làm gì cũng là lỗi của chàng.” Khi chàng cười nhăn nhở, nàng còn nói thêm, “chàng nên xuống dưới đó với một người khác Alec.”

“Em kiếm đâu ra niềm vui muốn nói cho ta ta cần làm gì vậy?” “Ai đó cần như vậy.”

“Sinh vật vô tâm – em thật sự sẽ trả ta lại vũ hội nếu em có khả năng, để ta mất thời gian với những câu chuyện ngu ngốc và những điệu nhảy vô bổ.”

“Đó là nơi chàng thuộc về?”

“Và em thuộc về đâu?”

“Ở giường trên lầu,” nàng đáp lời, và khi nàng nhìn thấy ánh mắt khủng bố của chàng, nàng nói thêm, “một mình.”

“Nhưng chúng ta có quyền thoát khỏi nơi chúng ta nên có mặt vài phút… và đó là lý do tại sao cả hai ta ở đây.”

“Ngài phải trốn tránh cái gì vậy?” Nàng hỏi. “Một người ở cương vị của chàng –“

“ – có những vấn đề riêng của người đó,” Alec chán nản ngắt lời.

“Những vấn đề rất nhỏ bé. Em cho là một trong những vấn đề của chàng là sự buồn chán? Ồ, điều đó không thể tha thứ được. Buồn chán chẳng vì cớ gì, không cả khi thế giới có quá nhiều việc cần phải làm.”

“Thế còn cô đơn?”

“Cô đơn… chuyện đó khó giải quyết hơn,” nàng trầm tư nói. “Nhưng đó không phải là vấn đề của ngài phải không? Có quá nhiều người muốn ở bên ngài, những người muốn làm bạn với ngài, những người đàn bà muốn…”

“Những người đàn bà muốn …” Chàng nhanh chóng nhắc lại. “Còn em thì sao? Em có muốn thứ gì của ta không? Ta đã cố tìm hiểu điều đó trong suốt hai tuần lễ.”

Nàng không trả lời khi nàng nhìn chàng và tự hỏi chàng đang chơi trò gì với nàng. Nàng quá trong suốt trước chàng, nàng biết rằng nếu nàng không cẩn thận chàng sẽ khám phá ra những điều nàng còn thấy sợ hãi khi phải thừa nhận với chính mình. Mắt nàng bị mắt chàng săm soi nhìn, và dù nàng biết chàng đã nhìn thấy quá nhiều, nàng cũng không thể nhìn ra chỗ khác.

Đùi nàng chạm phải đùi chàng khi điệu nhảy buộc họ phải ở gần nhau hơn, những bước nhảy của họ ngắn hơn khi cơ thể họ quấn lại với nhau. Hai bàn tay ấn chặt vào nhau tới mức Mira không chắc liệu mạch đập giữa hai người là của nàng hay của chàng. Nàng lại cảm thấy yếu đuối bất lực, cảm nhận được chàng, và giây phút ấy dường như thời gian ngừng trôi, giây phút để nhớ mãi đến cuối đời. Từng ngón tay đan xen vào nhau, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy bàn tay to lớn của chàng. Nàn không thể nói gì khi nàng ngước nhìn chàng, mắt nàng đen như đêm tối… và nàng biết rằng nàng đang bắt đầu yêu chàng. Điều đó khiến nàng sợ hãi và phấn khởi, táo bạo. Những đường nét của miệng chàng dường như mềm mại hơn thường lệ, đường cắt đáng sợ trên nhân ảnh của chàng được các vì sao và ánh trăng sáng làm nổi bật lên. Trông chàng có vẻ gì đó không giống như giấc mơ, gương mặt chàng sáng bạc và đổ bóng khi chàng cúi xuống hôn vào má nàng.

Nàng run rẩy trước cái chạm mượt như nhung của môi chàng, kích thích chạy dọc theo mạch máu và đánh thức các dây thân kinh của nàng. Nàng không kháng cự lại chàng, không quay mặt đi khi miệng chàng lướt trên da và dạo chơi trên gò má nàng. Lông mày Alec khẽ nhíu lại khi chàng ngẩng đầu lên nhìn nàng, và dường như chàng bị dằn xé giữa những mạch đập khác nhau. Khi chàng nhìn chằm chằm vào bờ môi ngọt ngào của nàng, chàng kẽ chửi thề, và rồi miệng chàng tìm thấy miệng nàng, nóng bỏng và nài nỉ, thúc giục nàng đáp lại nàng, yêu cầu nàng mở lòng với chàng. Tách môi nàng ra, Mira không thể cưỡng lại được ma lực mãnh liệt của nụ hôn của chàng, dựa vào người chàng khi họ dừng khiêu vũ và chỉ đứng đó hai người khóa chặt vào nhau. Cánh tay của nàng vòng quanh cổ chàng, bàn tay của chàng đặt lên sau đầu chàng, ngón tay nàng lùa váo mái tóc mượt của chàng.

Bám chặt lấy chàng, nàng phóng túng đáp lại chàng, miệng nàng mạnh mẽ di chuyển dưới miệng chàng, cơ thể nàng ngọt ngào áp vào cơ thể chàng thì tay chàng vuốt ve tay nàng. Một đầu gối của chàng tách chân nàng ra và chàng đưa tay khum lấy mông nàng, kéo nàng lên. Nàng run rẩy khi cái đùi to khỏe của chàng áp sát vào chỗ mềm mại giữa hai chân nàng, áp lực mạnh mẽ ấy khiến nàng có chút bối rối… nhưng nó vẫn chưa đủ, vẫn chưa gần đủ. Khẽ rên rỉ và thở dài, Mira quặn người lại mong muốn tiến lại gần chàng hơn nữa. Mũi nàng toàn mùi hương tuyệt vời của chàng… à, nàng đã say chàng rồi, và đêm nay, và sự ngọt ngào của những cảm giác đang như nở hoa trong người nàng.

Alec vuốt ve cơ thể thanh mảnh của Mira, và niềm đam mê khiến cho máu chảy trong tĩnh mạch của chàng với vận tốc của thủy ngân. Chàng cẩn thận ôm nàng, cẩn trọng để không dùng sức mạnh nhu cầu của chàng để ép nàng. Sự đáp lại nhiệt tình của nàng chính là lời thú nhận nàng muốn chàng, và thân dưới chàng sưng lên và cứng lại vì sẵn sàng cho nàng. Tay chàng hơi run khi chàng cố gắng kiểm soát… những ngón tay trượt vào chỗ hõm giữa hai ngực nàng, dọc theo đường phía trong cổ áo tận tới khi những ngón tay chạm vào đỉnh nhũ hoa mềm mại của nàng. Những ngón tay dịu dàng xoa xoa cái đỉnh mềm mại ấy tới khi nó cứng lại, và Mira rên rỉ trong miệng chàng, cơ thể nàng run rẩy. Alec muốn nói suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu chàng… rằng nàng mềm như lụa, rằng nàng xinh đẹp, rằng chàng cần nàng hơn bất cứ một người đàn bà nào, nhưng chàng không thể không hôn nàng đủ lâu để không nói được một từ nào. Chàng tham lam nhấp nháp môi nàng, lưỡi chàng chạm vào lưỡi nàng và quấn lấy nhau vui thích đùa nghịch.

Ngọnl lửa ngày càng cao càng nóng bỏng cho tới khi Alec rên rỉ thoát ra, và Mira chớp mắt nghiêng ngả khi không khi lạnh chạm vào môi nàng. Chết lặng, nàng vòng tay quanh mình khi Alec quay đi và bước tới chỗ thành ban công. Thở nặng nhọc, chàng đặt cánh tay lên lan can, gương mặt chàng ngẩng lên để hít không khí tươi mát của buổi tối. Chàng hít vào và giữ lấy làn khí tươi mát của nó thật lâu trước khi dục vọng bắt đầu giảm.

Chân Mira run rẩy. Bị tước mất cái chạm ấm áp của chàng, nàng bước tới phía chàng và đưa ngón tay vuốt lên bàn tay chàng. Nàng mở miệng định nói gì đó nhưng lại im lặng khi chàng quay đầu và đưa đôi mắt xám nheo lại nhìn nàng.

“Hãy đi đâu đó,” chàng ngọt ngào nói.

Giây phút tạm ngừng tĩnh lặng theo sau lời nói của chàng trong khi mắt nàng mở to. Chàng đang yêu cầu nàng làm gì? Có lẽ không ai trong hai người dám chắc.

“Chàng muốn đi đâu?” Mira hỏi, giọng nàng gần như nghẹn lại.

“Em thật sự quan tâm sao?”

“Không,” nàng thì thầm.

Ngọn lửa thật đẹp hiện lên trong ánh mắt của chàng. “Nếu ta yêu cầu em chạy trốn cùng ta, rời khỏi Sackville, em se-“

“Được.”

Họ băn khoăn nhìn nhau, và rồi Alec đưa tay giữ lấy gương mặt nhỏ bé của nàng, vuốt mấy lọn tóc bị rối của. Chàng hôn nàng mạnh mẽ, đầu chàng di chuyển một cách chắc chắn trên nàng tận đến khi có âm thanh dịu dàng phát ra từ họng nàng.

“Đi nào,” chàng nói, nắm tay nàng, và kéo nàng qua phòng đọc ra ngoài hành lang. “Chúng ta sẽ rời khỏi đây mãi mãi, ngay bây giờ trước khi em thay đổi quyết định.” Mira mù quáng đi theo chàng, tim nàng đập thật mạnh. Nàng phần nào biết rằng nàng làm đúng khi đi cùng chàng. Dù cơ hội nào giúp họ có đường đi, kết luận họ sẽ gặp nhau không thể phủ nhận: Họ cần nhau, họ tốt khi bên nhau, và họ tốt với nhau. Tay nàng nắm chặt tay chàng, và chàng dừng lại tan dương nàng. Nhưng chỉ khi họ vừa bước vào hành lang, thảm họa kéo tới.

William Sackville đang đứng ở đó.

“Falkner,” ông ta nói, gương mặt như chứa đựng một nụ cười mãn nguyện. “Tôi chỉ đang đi tìm cậu:..” Giọng ông ta biến mất trong im lặng khi ông ta chú ý tới cơ thể nhỏ bé đứng sau Alec chừng nửa bước, mắt ông ta mở rộng ngạc nhiên. “Mira,” giọng ông ta ngay lập tức căng thẳng. “Ta đã nghĩ là tầm này nàng sẽ ở trong phòng.” “Tôi… tôi vừa ở ngoài ban công để xem pháo hoa,” nàng nói, bàn tay trượt ra khỏi cái nắm tay đã bị lòng đi của Alec. Làn da hồng hào của Sackville hơi chuyển sang tái khi ông chú ý đến cử động nhỏ bé đó và nhận ra rằng họ từng nắm tay nhau. Ông quay sang Alec, người có thái độ không thể đọc được.

“Người ta nói với tôi là cậu bị ốm Falkner. Chuyện gì như thể là đau đầu –“

“Giờ nó đỡ hơn rồi,” Alec nhăn nhó đáp, nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Tất cả ba người đều im lặng. Mira cảm thấy sắc mặt nàng khá phức tạp khi không khí dường như dày đặc hơn vì căng thẳng. Nàng phải nói gì đó để phá vỡ sự im lặng hoặc nàng sẽ điên lên mất.”

“Chúng tôi tình cờ gặp ở đây… và đi ra đó xem…” nàng nói vấp, và rồi không nói được gì nữa. Alec, chết tiệt chàng đi, vẫn giữ im lặng như thể đó là cách chàng thách thức, trong khi trông Sackville quá… quá đau khổ và tuyệt vọng. Sackville đưa tay ra cho Mira như thường lệ.

“Đến đây, Mira.”

Mira cảm thấy Alec cứng người lại bên nàng.

Ôi, làm ơn đừng để chuyện này xảy ra nữa, nàng đau đớn nghĩ, nhận thấy mình bị mắc kẹt giữa ham muốn dành cho một người đàn ông và lời thề trung thành với một người khác. Nàng rất để ý việc Alec nghĩ gì về nàng… nhưng nàng đã hứa với Sackville, một lời hứa danh dự không phản bội ông ấy, một lời hứa nàng tặng cho ông ta vì ông ta đã cứu sống nàng. Nàng đánh liều nhìn liếc qua Alec, chàng không nhìn lại nàng, gương mặt chàng quay đi khi chàng đợi nàng phản ứng tiếp. Chàng phải hiểu đây không phải là việc chọn giữa chàng và một người khác! Nàng muốn hét lên với chàng. Đừng cho đây là một vấn đề, nó không quan trọng trừ khi chàng coi nó là quan trọng! Nàng cứng nhắc nắm tay Sackville, để ông ta kéo nàng từ chỗ Alec sang bên ông ta. Sackville vòng tay quanh vai nàng, đầy chiếm hữu, không nhìn gương mặt Alec nữa mà nhìn Mira. “Ồ, ta chắc chắn hai người đã có một cuộc nói chuyện thú vị.”

Hàm Alec cứng lại. Vậy đây là cách Sackville định giải quyết mọi chuyện, giả vở kiêu ngạo trước tình huống này, lờ đi sự cuốn hút rõ ràng giữa bạn và người đàn bà của ông ta.

“Vâng,” Mira thì thầm, không dám nhìn vào gương mặt Alec.

“Đã đến lúc nàng về phòng rồi,” Sackville nói tiếp, nhìn nàng đầy vẻ yêu thương. “Và hãy đợi ta – ta sẽ đến gặp nàng sau.”

Thấy choáng váng trước sự thẳng thắn như thường lệ và ngụ ý rõ ràng trong câu nói của ông ta, Mira ngước nhìn ông ta, cái nhìn sững sờ. Nàng hoảng hốt khi ông ta cúi xuống và nhẹ nhàng hôn nàng, thể hiện sự chiếm hữu của ông ta với nàng để Alec phải chú ý tới. Cái miệng lạnh ẩm ướt của ông ta phủ lên miệng nàng, ngay tức thì Mira đẩy ông ta ra. Rồi tay nàng dừng lại và đau khổ trong lòng khi nàng phải bất lực chịu đựng nụ hôn của ông ta. Lần này ta nợ ông ta, nàng đau đớn nghĩ, và Chúa ơi, ta sẽ đứng đây không nói gì như thể là một tiếng nói vì danh dự của chính ta.

Alec nhìn họ mặt chàng lạnh tanh, mắt chàng sáng lên như băng, có gì đó trong người chàng đang hấp hối và có gì đó cháy bùng lên vì giận dữ.

Cuối cùng Sackville ngẩng đầu lên và mỉm cười với nàng. Mira cố gắng buộc môi nàng phải giả vờ cười, má nàng nóng lên khi nàng cố kiềm chế mong muốn lấy tay chùi miệng. Nụ hôn của Sackville thu xa nụ hôn của Alec, như thể băng so với lửa.

“Mira,” Sackville hài lòng nói, “Ta sẽ lên đó sau, cưng ạ.”

“Nàng lo lắng gật đầu, rồi quay sang nhìn Alec.

“Ngài Falkner,” nàng cung kính nói.

Chàng không trả lời, một khóe miệng vội vã nhếch lên và dường như đó là nụ cười mỉa mai nhất mà nàng từng thấy. Đau đớn trong lòng, Mira bước đi bỏ lại hai người đàn ông, nàng hướng tới cầu thang và đi lên. Nàng đã phải tập trung tất cả sức mạnh ý chỉ để có thể không chạy ngay đi.

“Một người phụ nữ hiếm có nhât,” Sackville tán dương nàng.

“Tốt cho ngài,” Alec nhẹ nhàng đáp lời. “Một chút chế ngự cho tôi.” Có phải Sackville bị lừa vì những lời nói khi thị đó không? Có lẽ là không. Alec nén lại cái nhăn mặt vì sự tỉnh táo đã bắt đầu thâm nhập vào các giác quan của chàng. Chàng chắc hắn phải tức điên lên vài phút trước. Chỉ một người đàn bà không đáng hi sinh một tình bạn tốt. Làm sao chàng có thể nghiêm túc nghĩ tới chuyện kéo nàng ta ra khỏi một người đã trung thành với chàng, một người mà chàng đã trung thành với người đó nhiều năm rồi? Chàng sẽ phải tìm cách tránh mặt nàng, và tất cả những ý nghĩ về nàng, từ bây giờ.

“Đúng, cậu luôn thích họ có chút hoang dã, đúng không?” Sackville nói, buộc phải cười vui vẻ. hai người đàn ông giả vờ như không có chuyện gì không bình thường đã xảy ra, tuy nhiên không ai hài lòng với màn kịch mà họ đã chọn diễn. Có lẽ những thứ bề ngoài sẽ tiếp tục tiếp diễn như trước kia, nhưng trong sâu thăm họ đều hiểu rõ. Có thứ gì đó về tính chất tình bạn của hai người đã thay đổi mãi mãi.

“Chúng ta phải nói chuyện.”

“Vâng,” Mira thấp giọng trả lời, mở cửa phòng nàng. Sackville chậm rãi bước vào trong, gương mặt cực kỳ nghiêm túc. Giọng nói công tử hàng ngày của ông ta đã biến mất.

“Về chuyện tối nay. Ta muốn hỏi nàng –“

“Không có chuyện gì xảy ra cả.” Mira đóng cửa lạo và dựa người vào nó khi nàng khổ sở nhìn ông ta. “Tôi rất xin lỗi, rất rất xin lỗi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi sẽ không bao giờ -“

“Ta biết,” Sackville nói, gương mặt đanh lại, “ – rằng sẽ có lúc nào đó nàng muốn chấm dứt chuyện này. Nàng là một người phụ nữ trẻ khỏe mạnh với … sự khao khát mạnh mẽ trong đời. Thực tế, ta thấy làm ngạc nhiên khi nàng đã ở đây quá lâu.”

“Tôi không muốn kết thúc bất cứ thứ gì. Có phải tôi đã dựa dẫm ngài quá lâu không?” Tầm nhìn của Mira như có sương mù khi nàng cảm thấy nước mắt bắt đầu trào lên. Nàng chớp mắt để kiềm chế lại. “Ngài nên bảo tôi ra đi.”

“Ta muốn giữ nàng nếu nàng còn sẵn lòng duy trì tình trạng nàng,” Sackville đáp lời, khoang tay sau lưng và thở dài. “Nàng đã làm rất tốt, và nàng đã giúp ta giữ lại hình ảnh cuộc sống mà ta đã có… trước kia. Nàng đã khiến ta có thể duy trì sự tự tôn của mình, và ta sẽ luôn thấy biết ơn vì điều đó.”

“Ta đã rất hài lòng suốt hai năm qua-“

“Nhưng nếu nàng ở lại, ta sẽ không thể tiếp tục như thế nữa.” Hiểu được câu nói thẳng thắn đó, Mira biết đó là sự thật. “Ta đã nghĩ về nàng và ta,” Sackville tiếp tục nói với nụ cười nhăn nhó, “ – như thể hai người bạn giúp đỡ lẫn nhau khi họ cần nhau nhất.”

“Ngài đã cứu sống tôi,” Mira thì thầm. “Tôi sẽ không bao giờ trả được điều đó.”

“Nàng đã trả rồi, hỡi nàng yêu dấu, nàng đã trả rồi. Nhưng nàng không thể giúp ta thêm nữa bằng việc ở lại đây, nhưng ta sẽ không giúp nàng chút nào nữa bằng cách để nàng trốn ở đây, tách biệt với thế giới bên ngoài. Nàng đã… nàng bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi.”

“Hai mươi tuổi,” Sackville nhắc lại, gương mặt vừa buồn vừa mỉa mai. “Hai mươi năm trước ta chưa đầy 40 tuổi.”

Mira lắc đầu, không hiểu tuổi của nàng thì liên quan tới điều gì.

“Hãy tin tôi thưa ngài, khi tôi nói với ngài rằng tôi sẽ sống cùng ngài.”

Sackville khẽ cười. “Cưng ạ, ta không nghi ngờ điều đó. Nàng chưa từng nói cho ta biết một cô gái Pháp nhỏ bé gần chết ở một toa xe lửa ở phía nam nước Anh, nhưng ta tưởng tượng phải có một sức nặng khủng khiếp của cuộc sống mới dẫn tới điều đó. Nàng chưa từng cho ta biết tại sao hay bằng cách nào, nhưng ta có thể nhận ra một tâm hồn mệt mỏi cũng như cơ thể – và ta cho phép nàng phục hồi sức khỏe ở đây. Ta đã cố để giúp nàng, cho nàng quần áo đẹp – giáo dục nàng –“

“Ngài đã làm thế. Và giờ tôi đã là một người khác. Ngài đã giúp tôi quá nhiều –“

“Đúng. Nàng từng là một cô bé. Giờ nàng đã là một người đàn bà, và ta nghĩ nàng thích bám vào một nơi an toàn mà nàng thấy ở đây chứ không phải sống như thể định mệnh đã sắp đặt sẵn. nàng hiểu không?”

“Tôi chỉ hiểu ngài muốn tôi rời khỏi đây.”

“Vì nàng cũng như vì ta,” Sackville nói. “Đấy mới là ý của ta.”

“Khi nào?” Nàng hỏi, cổ họng cứng nhắc.

“Có lẽ tốt nhất nếu nàng rời khỏi đây sau khi cuộc đi săn kết thúc. Một tuần nữa. Ta sẽ cho nàng ít tiền và đồ dùng cần thiêt, và giới thiệu cho nàng một công việc đáng kính ở Luân Đôn. Nhưng ta có thêm một yêu cầu nữa.”

“Tất nhiên là được,” nàng nói, gương mặt đầy đau khổ.

“Làm ơn hoàn thành vai diễn này trong khi khách của ta ở đây. Làm ơn giúp ta khiến họ tin điều mà ta muốn họ tin. Danh tiếng một thằng đàn ông như ta đều dựa cả vào điều đó. Ta cũng mong sẽ giữ mãi được hình ảnh đấy, và đó là cách duy nhất ta có thể duy trì được sự tôn nghiêm của mình. Vì quyền lợi của ta, và vì cảm kích những gì ta đã làm cho nàng, hãy giúp ta tuần cuối cùng này.”

Tay Mira run rẩy, và nàng nắm chặt tay lại. “Còn về ngài Falkner –“ nàng nói.

“Nàng phải làm cậu ta tin hình ảnh đó. Ta đánh giá cao tình bạn của cậu ta, và nếu cậu ta biết về ta, sự tôn kính của cậu ta dành cho ta sẽ bị hủy hoại. Cậu ta không thể tha thứ cho sự yếu đối, dù bản thân cậu ta cũng có chút ít.”

Bối rối, nàng hơi lắc đầu. “Tôi sẽ không nghĩ ngài ấy quá nông cạn đâu.”

“Nàng không hiểu nhiều về những người đàn ông giống Falkner.” Giọng Sackville khá trầm ngâm. Khi nàng nhìn vào đôi mắt xanh của ông ta, Mira bất ngờ hiểu vì sao ông ta muốn đặc biệt gây ấn tượng mối quan hệ của họ với Alec Falkner. Đó không chỉ vì Sackville sợ rằng Falkner không còn tôn trọng ông ấy nữa. Nó còn là vì Sackville thích ý tưởng có thứ mà Falkner muốn có. Bên cạnh lòng kính trọng dành cho Alec là một dấu hiệu cạnh tranh . Đó là một điều mới lạ với Sackville, một điểm nàng không đoán được hay nhìn ra trước kia.

Lắng nghe tiếng nước chảy và nhìn vô định vào ngôi chùa, Mira tự hỏi nàng biết làm gì ở Luân Đôn đây. Nàng đã từng sống trong một thành phố lớn, đặc biệt là khu phía đông của Luân Đôn, nơi đó còn tồi tệ hơn bất cứ thứ gì nàng từng thấy ở Paris. Vào buổi sáng, bầu trời tối đen vì làn khói xanh đen cái mà được đốt trong hàng ngàn cái lò sưởi. Những con phố thì đầy rác rưởi và những gã say xỉn, và đàn ông nhìn chằm chằm vào nàng thật đáng sợ, và phụ nữ trông có vẻ rất mệt mỏi, và trẻ con trông không giống trẻ con chút nào. Chúng quá tuyệt vọng, quá gầy và thú tính để có thể là trẻ con. Mira đã từng tuyệt vọng trước viễn cảnh của những sinh vật nhỏ bé trông giống thú vật ấy, và chả mất bao lâu nàng đã chìm trong niềm vô vọng đã thấm đẫm vào phía Đông Luân Đôn. Nàng đã chìm sâu vào đầm lầy ấy, trở thành một trong số đám đông dọn đường, tận đến khi nàng khó có thể nhận ra chính nàng. Nhưng nàng đã quá yếu đuối để có thể sống sót ở đó và quá khỏe mạnh để có thể chết dễ dàng – và vì vậy nàng đã nằm giữa ranh giới của sự sống và việc hấp hối, bò tới đằng sau cái ga chứa cỏ và để mặc bản thân cho lòng từ bi của số phận.

“Sao mình có thể quay lại ?” Mira tự vấn bản thân, khẽ rùng mình. Nàng biết rằng lần này nàng sẽ có tiền và lời giới thiệu, và nàng sẽ không phải sống ở khu đông, nhưng nỗi sợ Luân Đôn của nàng vẫn khó có thể rũ bỏ.

Gần đó có tiếng bước chân lách cách. Mira để ý đứng im, vì nàng và những người đi dạo qua khu vườn đã được ngăn cách bằng một hàng rào. Lúc này nàng không mong có ai đó tìm ra nàng. Nàng giữ im lặng. Nghe như thể chỉ có hai người đàn bà nhàn nhã đi dạo dọc con đường mòn.

“… ai đó nên nói cho Clara biết là cô ta đang biến bản thân thành trò cười,” một trong số họ phẫn nội nói. Giọng nói của người bạn đồng hành của cô ta bình tĩnh hơn và có vẻ vui vẻ hơn.

“Quý bà yêu quý, cô ta đang nhận ra điều đó. Rõ ràng là Falkner không muốn cô ta. Tôi chỉ hi vọng nó khiến cô ta lùi một hoặc hai bước –“

“Pooh! Điều đó không khiến cô ta nản lòng quá lâu đâu. Ngài Falkner là một con quỷ đẹp trai, nhưng Clara đã tận dụng thời gian của cô ta tận đến khi người đàn ông cô ta muốn xuất hiện bên cạnh.”

“Ai đó?”

“Tại sao bà lại không biết nhỉ? Clara luôn thích Rand Berkeley hơn những người khác, và ngày mai anh ta sẽ tới.”

“Với người vợ đi kèm, tôi sẽ đánh cuộc đó.”

“Có lẽ. Rosalie Berkeley – cái tên đau đớn làm sao! – không thật sự đủ để cô ta thật sự có thể xoay sở kết hôn với bá tước Berkeley, nhưng ngài ấy đã khăng khăng kéo cô đi theo giống như một cái ô –“

“Đúng, giữ cô trong tầm tay và kéo cô ta ra ngoài bất cứ khi nào một trong số chúng ta cố gắng tiến đến phía ngài ấy.”

“Ngài ấy không biết rằng thật lỗi thời khi để người khác nhìn thấy ở cùng vợ quá nhiều sao?”

Hai người đàn bà cùng cười khúc khích.

“Lỗi thời hay không,” một trong số họ tổng kết lại, “ngài ấy chắc chắn đã có Rosalie. Bà có nghĩ rằng điều đó sẽ ngăn Clara cố gắng…?”

Tiếng cười của họ nhỏ đi khi họ tiếp tục bước đi, trong khi Mira thì ngồi trên chiếc ghế đá cảm thấy khó khăn và đông cứng người khi một trong những bức tượng cẩm thạch trong khu vườn.

“Rand Berkeley,” nàng thì thầm, mắt nàng mở to và không chớp. “Rosalie.” Sackville chưa từng đề cập tới họ cho nàng biết – nàng không biết rằng ông quen biết với họ! Nàng không thể tin rằng họ sẽ tham dự cuộc đi săn. Nghĩ tới việc họ đến làm nàng run rẩy, làm bụng nàng quặn lên đau đớn. Nàng đặt tay lên cơ hoành, ánh mắt trống rỗng như thể một cảnh tượng hãi hùng hiện lên trước mắt nàng.

Rosalie sẽ nhìn thấy nàng và cứng người lại vì sốc, gương mặt xinh xắn của nàng ấy tái đi vì sỡ hãi và căm ghét. “Miretik. Ta đã thề không bao giờ gặp lại cô nữa … đồ lừa đảo, nói dối… cô lừa tôi, cô lấy đi tình bạn của tôi và cố gắng hủy hoại tôi.”

“Em không cố ý,” Mira thì thầm. “Hãy tha thứ cho em.”

“Tôi đã thề trước mặt cô. Cô không đáng được tha thứ vì nỗi đau mà cô đã gây ra cho chúng tôi.”

Và rồi Mira sẽ quay sang Rand, chỉ thấy sự lên án lạnh lùng hiện rõ trên mặt anh.

“Cô đã không chỉ phản bội,” anh sẽ nói, “cô là kẻ hèn nhát. Cô nên đối mặt với những gì cô đã gây ra, cô không nên chạy trốn như vậy.”

“Em sợ… em không biết…” Mira nháy mắt và run rẩy khi cơn hoảng loạn bám lấy nàng. “Em phải bỏ đi,” nàng nói, một bàn tay bám lấy vạt váy, chiếc váy đột nhiên trở nên quá chật. “Em phải chạy trốn … chúa ơi… đêm nay.” Nàng bắt đầu khóc, và đặt một tay lên mặt khi nước mắt trào ra. Rand và Rosalie sẽ ở đây vào ngày mai. Nàng cố lên kế hoạch và không nghĩ ra điều gì. Khóc thật thương tâm, Mira cúi đầu như một nỗ lực thoát khỏi quá khứ. Cơn ác mộng của năm năm trước lại chiếm lấy nàng, mới mè như thể nó vừa xảy ra ngày hôm qua.

Ngài Sefton đang rất vui vẻ, cái sự tự do đã làm lưỡi ngài mềm ra và làm tâm trạng của ngài trở nên ngọt ngào. Sefton không thường tán chuyện, thuật lại hàng loạt tin đồn và những tin tức chọn lọc nói rằng Alec tuyệt đối không quan tâm, nhưng một trong những hình phạt của viện tham dự cuộc đi săn dài như thế này dù sớm hay muốn cũng phải chịu đựng những cuộc nói chuyện tẻ ngắt loại này. Họ chậm rãi đi về phía phòng ăn, đến trước bữa tối vài phút.

“Tôi nói, ngài có nghe nói về chuyến thăm sắp tới của đức vua tới Hanover không? Ngài ấy sẽ đi vào cuối tháng.”

“Mối quan hệ của các vùng sao?”Alec hỏi.

“Không – tôi nghe nói có một vài công chúa theo đạo tin lành mà ngài định xem xét kỹ càng nhất. Ngài đang mong tái hôn.”

“Tất nhiên,” Alec nói chế giễu. Ngài Gorgr IV chỉ thể hiện một chút đau khổ trước cái chết của người vợ, Caroline, năm ngoái, bất chấp thực tế rằng họ có rất nhiều điểm chung – béo và nhếch nhác, cả hai, cũng như kém đạo đức và thù dai. Sự khác biệt duy nhất giữa hai người là Caroline thì thô tục trong khi George giỏi giả vờ và màu mè. Giờ dường như đức vua, người luôn thích thú với những người phụ nữ già hơn, đang chuyển mục tiêu sang những cô gái trẻ và đáng yêu. “Tôi cho là ngài ta sẽ không gặp nhiều khó khăn khi kết hôn bất chấp thực tế ngài đã có một người vợ.”

“Ý cậu là bà Fitzherbert sao? Chưa ai có thể chứng minh được rằng họ kết hôn một cách hợp pháp, và bên cạnh đó, họ đã xa nhau khoảng 9 năm rồi –“

“Sống cách xa nhưng không ly hôn.”

“Cậu có thật sự tin rằng họ từng lấy nhau không?” Sefon hỏi.

Từng quen biết bà Fitzherbert, Alec rất tin vào cuộc hôn nhân được đồn đại này. Maria Fitzherbert là một người phụ nữ đáng kính và một người chung thủy, không nói một lời nào chống lại đức vua thậm chí sau khi ngài lợi dụng bà. Nếu bà phải gạt tự tôn sang một bên để tới và cầu xin ân huệ của đức vua, có lẽ bà giữ lại những thiện cảm của ông ta. Có lẽ nếu bà cứ cho qua thói ưa hư vinh của ngài, hoặc có lẽ nếu bà trách cứ ngài vì ngài đã gạt bà sang một bên, có lẽ bà vẫn là cánh tay phải của nhà vua – nhưng có một số thứ mà bà Fitzherbert không sẵn lòng hi sinh dù cho là vì tình yêu, một vị trí mà Alec hoàn toàn đồng ý với bà.

“Việc tôi tin hay không chẳng thành vấn đề,” chàng nói, giọng đầy xa cách khiến ngài Sefton nhìn quanh để tìm một tay buôn chuyện mới. Rõ ràng rằng dù Falkner tài tình trước màn nói chuyện dạo đầu, chàng cũng khó chấp nhận việc phải tạo ra nó.

“Ồ ngài Squire Bentinck và người vợ đáng yêu của ngài ấy,” Sefton thốt lên, nhanh chóng tiến đến phía họ khiến Alec cười nhạt. “Thứ lỗi ngài Falkner, tôi phải trò chuyện với họ một chút.”

“Chắc chắn rồi,” Alec trả lời, nhận ra Sefton vừa khẽ thở dài nhẹ nhõm. Sự khao khát tránh xa anh của người đàn ông này vừa buồn cười vừa đáng lo ngại. Ta không thể chịu nỗi khi ở cạnh hầu hết bọn họ, chàng nghĩ thầm. Rồi sự vui vẻ biến mất giống như một làn khói. Chuyện gì đã xảy ra với niềm đam mê và sự lượng thứ của chàng với những người khác? Tại sao chàng không cảm thấy gì khác ngoài sự thờ ơ với họ?

Bước tới cánh cửa sổ gần đó, chàng dựa người vào khung cửa và nhìn ra bầu trời tối đen.

Tất cả đã theo Holt ra đi. Trung thực mà nói bản thân chàng hiểu rõ rằng chàng không còn giống với cái gã trước khi Holt mất. Có quá nhiều thứ chàng không để tâm, quá nhiều thứ đáng ra phải được thực hiện trước khi những nỗi đau của chàng lành lại, trước khi chàng có thể cho phép bản thân quên đi. Chỉ có một lời hứa nhỏ nhoi về sự thoải mái, một cơ hội hạnh phúc… nhưng điều đó chỉ là ảo tưởng thôi.

“Ôi, chết tiệt,” Alec khẽ thì thầm, tâm trạng mơ màng rắc rối của chàng bị xen ngang bởi một bóng dáng nhỏ bé bên ngoài, cách đó khá xa. Một quý cô đang chạy dọc theo cây cầu nhỏ dẫn tới ngôi chùa nhỏ bé kỳ quái ở phía cuối vườn. Nàng ở quá xa khiến chàng không nhìn rõ mặt nhưng Alec biết đó chính là Mira. Đúng chính nàng. Nàng có một mái tóc dài và mặc chiếc váy màu xanh ngọc, và thậm chí từ đây chàng cũng nhận ra những đường cong gọn gàng của cơ thể nàng. Nàng tính làm gì vậy? Chàng băn khoăn, hơi nghiêng đầu quan sát nàng. Vì vội vã nàng vấp ngã. Rồi Mira nhanh chóng đứng lên và tiếp tục bằng tốc độ điên cuồng tiến đến ngôi chùa. Như thể nàng đang bị truy đuổi. Thêm những trò khác sao? Hay có ai đó thật sự làm nàng bị thương? Chửi thề, Alec đứng lên và nhìn ra hành lang thấy đám đông tụ tập trong phòng ăn.

Nàng không phải của ta, chàng cau có nghĩ thầm. Hãy để Sackville tìm ra nàng nếu nàng cần tới ai đó.

“Ngài Falkner, ngài đang đợi ai sao?” Một giọng nữ vang lên trước những suy nghĩ của nàng. Ngài bá tước và nữ bá tước của Shrewsbury đứng trước chàng thái độ thật vui vẻ, và Alec hơi gượng cười.

“Ta e là vậy.”

“Nếu ngài muốn cũng chúng tôi đi ăn tối…”

“Cám ơn, lời mời của bà thật tử tế,” chàng máy móc đáp lại. “Nhưng ta tin ta sẽ đợi thêm vài phút nữa.” Chàng cười với cặp đôi ấy. Sau khi họ đi khỏi, Alec không kiên nhẫn ấn ngón tay lên khung cửa sổ, và nhìn ra ngoài lần nữa. Mira đã biến mất khỏi tầm nhìn. Không có ai ở ngoài, không có Sackville hay bất cứ vị khách nào khác. “Chết tiệt,” chàng thì thầm, “Ta sẽ không ra ngoài đó… Ta sẽ không, không làm thế nếu ta có bất cứ cảm giác điên rồ nào.”

Bình luận





Chi tiết truyện