chương 2/ 23

“Vi ! Đây nè !”

Vi mỉm cười, đi đến và kéo ghế ngồi đối diện Thiên Vũ.

“Lâu quá không gặp rồi, cũng đã hơn 1 tháng rồi nhỉ ? Dạo này tớ bận quá ! Mà công việc của cậu sao rồi, nghe nói cậu đang thực hiện dự án mới hả ? Tình hình thế nào ?”

“Cũng khá ổn ! Nhưng dự án kỳ này tấn công vào thị trường hoàn toàn mới nên cũng có chút khó khăn.”

“Ừm tớ có người bạn rất am hiểu về thị trường này nên nếu có cần tớ hỗ trợ gì thì cứ nói nhé !”

“Ok bạn hiền, chỉ có cậu là tốt với tớ !” Thiên Vũ làm bộ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt.

“Thôi đi ông già, diễn quá lố rồi đó” Vi bật cười

“À mà này, cậu có thấy anh phục vụ ở đây rất đẹp trai không ?” Vi vừa nói vừa nhìn anh phục vụ bàn đang bưng thức ăn đi tới

“Ừm, đó là lý do tớ hay tới đây đó” Thiên Vũ nheo mắt cười gian “Đừng có mà nghĩ đến chuyện phỏng tay trên của tớ đấy nhá”

Vi nguýt dài 1 tiếng “Xí… để xem lần này cậu làm được gì nha, trước giờ có lần nào cậu thành công đâu nên đến giờ vẫn ế đó thôi”

Thiên Vũ lườm Vi đe dọa “Cậu mà còn nói nữa là tớ cho ăn nhéo đấy”. Biết mình đã quá lố nên Vi chỉ biết le lưỡi và cười xòa

“Món của cô gọi đây ạ” anh phục vụ ân cần đặt đĩa bánh mì sanwich cá hồi lên bàn cho Vi

“Ơ… nhưng mà tôi đâu có gọi”

“Tớ gọi cho cậu đó, không phải cậu rất thích món này sao ? Ở đây làm món này là ngon nhất đấy”

“Hee… Thanks cậu nhiều nha, để tớ thử xem” Vi vui vẻ vừa nói vừa đưa miếng sanwich lên miệng. Vừa cắn 1 miếng, Vi đã thấy buồn nôn và chạy vội vào nhà vệ sinh. Thiên Vũ ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng lần trước ăn món này thấy ngon lắm mà, đâu có dở đến nỗi vừa ăn vào đã thấy muốn ói đâu nhỉ ? Hay hôm nay tiệm lấy nhằm cá ươm để làm sanwich. Nghĩ rồi Thiên Vũ nhướn người bẻ 1 miếng sanwich ăn thử.

“Ủa ? Vẫn ngon mà, sao thế nhỉ ?” Vừa lúc đó, Vi từ toilet bước ra, Vũ liền hỏi:

“Cậu sao thế ? Không khỏe à ?”

“Ừm, tớ cũng chẳng biết dạo này bị gì nữa, hình như dạ dày không tốt hay sao ấy, cứ mỗi lần ăn đồ ăn có mùi nồng 1 chút là y như rằng muốn ói ngay” Vi mệt mỏi trả lời

“Sao cậu không đi khám bác sĩ thử xem, đừng coi thường sức khỏe thế chứ !”

“Ừ, để bữa nào rảnh tớ sẽ đi khám…”

“Bữa nào là bữa nào, chắc chắn cậu lại mê công việc rồi lại quên đi khám cho coi. Thôi để hôm nay tớ đưa cậu đi khám luôn”

“Ơ… nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, đi thôi !”

---------------------------

“Xin chúc mừng anh chị ! Sức khỏe của chị nhà vẫn bình thường, khi mang thay tháng đầu phụ nữ thường có những biểu hiện như vậy, anh chị không cần lo lắng” Cô y tá vui vẻ thông báo

Vi nghe như sét đánh ngang tai, cả Vũ cũng vậy. Phải mất 1 hồi lâu 2 đứa mới định thần lại được.

“Chị… chị không đùa đấy chứ ?? Có nhầm lẫn gì không hả chị ? Chị xem lại giúp em với !” Vi mếu máo

Cô y tá hơi khó chịu: “Không thể nhầm vào đâu được, qua kiểm tra và qua kinh nghiệm của tôi cho thấy chắc chắn là chị đã có thai, chị nên giữ gìn sức khỏe và nhớ đến kiểm tra sức khỏe định kỳ. Thôi, tôi phải đi đây, chào anh chị”

Nói rồi cô y tá bỏ đi, để lại 2 gương mặt đang bần thần.

“Giờ mình phải làm sao đây Vũ ? Đi phá thai hở ?” Vi nói như sắp khóc

“Tớ không thể ép cậu làm thế được vì sẽ rất nguy hiểm và có nguy cơ cậu sẽ không có thai lại được nữa” Thiên Vũ cố gắng lấy lại bình tĩnh

”Nhưng nếu không như vậy thì phải làm sao ? Còn công việc của tớ thì sao ? Tớ không thể vừa đi làm vừa nuôi con được đâu”

“Nếu vậy thì cậu cứ sinh con đi, rồi tớ sẽ là người nuôi nó !”

“Cậu đang đùa đấy à ? cậu làm sao mà có thời gian dành cho nó trong khi công việc của cậu đang ngập đầu ngập cổ thế này. Cậu nên biết là điều đó sẽ đánh đổi cả tương lai và sự nghiệp của cậu nữa. Với lại…. huống hồ chi mẹ tớ cũng sẽ không chấp nhận chuyện này đâu. Sinh con khi chưa có chồng à ? Mẹ tớ sẽ giết tớ mất !” Vi không dám tượng tưởng điều đáng sợ đang nghĩ trong đầu.

Sự im lặng nặng nề bao trùm cả 2 đứa, cuối cùng Vi cũng là người lên tiếng trước “Tớ quyết định rồi, tớ phải phá cái thai này thôi ! Không thể giữ lại được !”

“Nhưng…”

“Không sao đâu ! Không phải ai phá thai cũng sẽ vô sinh đâu, chỉ cần mình tìm 1 bệnh viện có uy tín thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”

“Thôi được rồi ! Nếu cậu đã quyết như thế rồi thì bỏ nó đi vậy. Để tớ tìm hiểu bệnh viện nào uy tín có thể thực hiện được chuyện này an toàn cái đã rồi tớ sẽ đưa cậu đi”

“Ừm” Trong lòng Vi đang thật sự rất hoang mang nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để Thiên Vũ yên tâm. Thiên Vũ, cậu ấy đã chịu quá nhiều đau khổ rồi nên cô không cho phép mình mang đến thêm bất cứ gánh nặng nào cho cậu ấy nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện