chương 25/ 27

Trầm Tử Quân một tay cầm chuột cho nhân vật di chuyển, một tay khác gõ gõ mặt bàn nghiêm túc suy nghĩ.

Thông thường mỗi khi có chuyện gì cần cân nhắc cô vẫn thường có vài thói quen nhỏ như gõ mặt bàn, hay lấy tay nghịch tóc mình. Thi Thi đã càu nhàu khá nhiều lần về việc này vẫn không thể khiến cô bỏ được mấy thói quen mà theo Thi Thi thì khá ngây thơ này.

Lúc nãy là Sói xám bị hạn chế, bây giờ đến hai người còn lại. Giữa họ có điểm gì khác nhau?

Hàng lông mày nhíu chặt lại, đôi bàn tay thon trắng ngần thao tác mau lẹ trên bàn phím. Bóng dáng bạch y cung thủ thoắt ẩn thoắt hiện trên lưng một con hỏa phượng hoàng, cùng chơi trò mèo vờn chuột với một con chim phượng lớn màu trắng. Kĩ năng phóng ra khiến cả màn hình máy tình ngập tràn màu sắc hoa lệ rực rỡ. Canh lúc Bạch loan chưa tới gần, Trầm Tử Quân vội vàng viết được vài dòng.

[tổ đội] Mặc Quân: mọi người chú ý chút, boss chỉ nhận công kích hệ hỏa. Minh Dạ, manh muội, hai người lùi ra sau buff máu và kĩ năng cho ta và Sói xám, cẩn thận né tránh là được rồi.

Bạch loan phóng tới, Mặc Quân không thể làm gì khác là chuẩn bị nghênh đón. Áo bào trắng bay phần phật, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc đối địch làm Mặc Quân trở nên thần thánh hóa trong mắt ba người còn đang chật vật hồi máu.

Tiêu Sơ Mạc mím môi, khuôn mặt bình thường luôn có chút láu lỉnh cũng trở nên đanh lại. Trong lòng hắn lúc này cũng không thể nói rõ là có tư vị gì. Chỉ bằng một phát hiện của hắn, Mặc Quân có thể nhanh chóng phát hiện được bản chất của vấn đề. Một kẻ như vậy, phải nói là rất thông minh nhanh nhạy, bản thân hắn xa xa chưa đạt tới.

Đã biết được phải làm thế nào, cả bốn không ai bảo ai phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Mặc Quân và Sói xám chủ công, Minh Dạ thêm kĩ năng, manh muội thêm máu. Không ai nói lời nào, nhưng trong lòng đều có gì đó mềm mại, ấm áp đụng vào.

Đến khi Bạch loan thét dài chói tai thì thời gian bất tri bất giác chỉ còn hơn ba mươi phút. Cảnh tượng trước mắt rung động lòng người. Bạch loan vỗ đôi cánh bi thương, dường như khóe mắt cao ngạo còn chảy ra huyết lệ đỏ rực.

[ Đến cuối cùng, ta cũng không thể làm gì khác... Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tộc phượng hoàng lại có một hậu nhân. Nhưng ta hận, ta hận! Cùng một giống nòi, cùng một chủng tộc, tại sao Hỏa phượng được người ta tôn sùng bao nhiêu, thì ta lại bị căm ghét bấy nhiêu? Ta đã làm gì sai, để phải chịu toàn bộ lời nguyền của phượng tộc... Rốt cuộc, ta đã làm gì sai? Ta không tin Thiên mệnh. Nếu đây là Thiên mệnh, ông trời rõ ràng quá bất công! Ta muốn lật ngược bầu trời!]

Theo những âm thanh rầm rì vang vọng dai dẳng, bóng dáng Bạch loan bùng cháy dữ dội rồi cũng từ từ mờ dần rồi mất hẳn.

Đôi tay Trầm Tử Quân cầm chuột cũng hơi run lên, bản thân có chút bi thương. 

Hơn ai hết, cô là người rõ nhất, tất cả chỉ là những con số, những dữ liệu đã được mã hóa theo nguyên tác của bộ truyện gốc để tạo nên trò chơi. Chính cô cũng biết như vậy, bản thân cô cũng là người đã tạo nên trò chơi này. Nhưng lúc này đây, Trầm Tử Quân cũng đang tự hỏi, liệu đâu mới là thật giả? Có cái gọi là định mệnh sắp đặt hay không? 

Cười khổ một tiếng, Trầm Tử Quân điều khiển nhân vật, bạch y cung thủ đang trâgm mặc khẽ động, cũng đánh thức ba người còn lại đang trong cơn ngỡ ngàng.

[tổ đội] Mặc Quân: Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta đi thôi.

[tổ đội] Ta là manh muội muội: Nga.

Thân ảnh bốn người dò dẫm ra khỏi cấm địa thần thánh của Bạch loan, cửa mở, ánh sáng tràn vào, giống như muốn gột rửa linh hồn.

Khi cả bốn hoàn toàn bước chân ra khỏi thánh địa, thánh địa ầm ầm sụp đổ. Từng khối kiến trúc cổ xưa không hề có tác động gì mà vẫn sập xuống, chôn vùi một thời kì vàng son của chủ nhân, mãi mãi giấu đi những kí ức, những điều huy hoàng nhất của Bạch loan.

Trầm Tử Quân khẽ nhắm mắt lại thở dài. Có lẽ, cô sẽ không bao giờ quên được thanh âm thê lương không cam lòng kia của Bạch loan.

Nếu là Thiên mệnh, ta muốn lật ngược bầu trời! Còn Trầm Tử Quân cô, có dám lật tung bầu trời lên hay không?

Sau khi thánh địa sụp đổ, truyền tống trận tự động đưa cả bốn trở lại nơi giam giữ hỏa phượng hoàng. Có điều, đây cũng không thể gọi là nơi giam giữ nữa. Quả cầu lửa bao bọc hỏa phượng đã không thấy. Thay vào đó, một con phượng hoàng lửa to lớn sâm nghiêm đang phóng mắt xuống bốn người. Lửa trên mình phượng hoàng đại thịnh, rừng rực cháy. Ánh mắt dài cong lạnh lùng hệt như thần thánh.

Sở Lôi Dạ hơi cau mày. Một kẻ luôn đứng trên đỉnh cao như hắn, không mấy dễ chịu khi thấy bản thân đang đứng dưới như cho người ta phán xét thế này.

[Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi]

Không phải câu hỏi, đây là câu khẳng định chắc nịch.

Mặc Quân giữ trầm mặc.

Giao trả nhiệm vụ cho hỏa phượng hoàng, nhận lại một viên ngọc. Trầm Tử Quân nhìn viên ngọc trong túi đồ, thở dài một hơi. Lát nữa đem ngọc cho npc là đã xong nhiệm vụ biến thái này.

Ngay sau khi nhận ngọc, hệ thống lại đánh bật họ ra ngoài, trở về cổng Tây Nguyệt.

[hệ thống] Chúc mừng đại hiệp Mặc Quân đã hoàn thành nhiệm vụ tái sinh, mở ra một cảnh giới võ học mới, chính thức bước chân vào con đường của cường giả. Mong rằng đại hiệp không phụ mong mỏi của chúng nhân sĩ, hành hiệp trượng nghĩa, tạo phúc cho giang hồ.

Trầm Tử Quân không còn tinh lực đối phó bát quái, cô mệt mỏi cảm ơn ba người trong đội, lại tìm mấy thứ thích hợp trong đống đồ được hệ thống phân tặng ra chia cho ba người họ. Trừ Minh Dạ là bạn thân của cô, cũng không cần mấy thứ dồ này, còn hai người kia dù sao cũng ngượng ngùng mà nhận.

Xong mọi việc, Trầm Tử Quân thiếp đi trong mệt mỏi.

Bình luận





Chi tiết truyện