Bùi Diệc đương nhiên cũng hiểu được ý đồ của Kiều Bối Nhi nên đưa tay ôm Nam Cung Liệt lắc lắc, còn hôn hai cái lên mặt cậu, vẻ mặt chờ đợi nhìn cậu, “Em yêu, em sẽ không tố giác anh đúng hay không ?”
Nam Cung Liệt run run khóe miệng, “Đúng!” Cậu dám làm trái ý của chị dâu nhỏ sao ?
Kiều Nghị một lòng trầm đến đáy cốc. Sớm biết rằng hắn sẽ không muốn nói gì Bùi Diệc tạo phản chuyện. Trực tiếp tìm Tư Minh Dạ nói Kiều thị chuyện không phải tốt lắm.
Bùi Diệc nhìn vẻ mặt Kiều Nghị như trời sập xuống liền nghĩ nếu ông biết tất cả đều là một tay chị dâu nhỏ bày ra, không biết sẽ có biểu cảm gì ?
Kiều Nghị chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục gọi điện thoại cho Tư Minh Dạ nhưng lại gọi không thông, muốn gọi cho Kiều Bối Nhi mới nhớ tới ông vốn không biết cách để liên lạc với Kiều Bối Nhi. Hỏi Chung Viện, Chung Viện cũng không biết, bất đắc dĩ chỉ có thể ỉu xìu bỏ đi.
Nam Cung Liệt nhìn hai người đi ra ngoài, nhíu mày nói, “Ông ta nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để đi tìm lão đại.”
Bùi Diệc cười nói, “Ông ta tìm được sao ?” Tìm được rồi có thể nhờ sao ?
Đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Liệt, ái muội cười nói, “Liệt, cậu đối với tôi thật sự là quá tốt !” Vừa nói vừa cọ lên người cậu.
Nam Cung Liệt sắc mặt tối sầm, “Cút !”
“Không muốn a ! Người ta rất nhớ cậu !”
Khóe miệng Nam Cung Liệt run rẩy, thực thức thời không mở miệng nữa.
Kiều Bối Nhi vừa cắn quả táo vừa nhìn Tư Minh Dạ cười nói, “Dạ, anh rất thích hợp diễn trò !” Cư nhiên không thể cười nhạo, sau đó lại gật đầu nói, “Này cũng là ưu điểm !” Đưa tay sờ sờ bụng giáo dục nói, “Cục cưng, phải học hỏi !”
Khóe miệng Tư Minh Dạ giơ lên, thật không biết đứa nhỏ trong bụng cô sẽ bị cô dạy thành cái dạng gì !
Kiều thị vốn vô lực giãy dụa liền đi đến đường cùng. Chung Viện muốn đi nhờ vả Kiều Bối Nhi nhưng lại không liên lạc được với cô, đi tập đoàn Tuyệt Thế tìm người lại bị đuổi ra ngoài. Chỉ có thể trở lại Kiều gia.
Đồng Uyển Dao thấy bà trở về thì nghiêm mặt châm chọc nói, “Không phải đi rồi sao ? Còn trở về làm cái gì ? Sao ? Có phải con gái ngoan của bà vốn không chứa bà hay không ?”
Chung Viện hừ lạnh nói, “Con gái ngoan của bà, sao bà không đi tìm nó chứa đi ?”
Đồng Uyển Dao cười lạnh nói, “Tôi không có giống người nào đó chỉ lo bản thân mình !”
Chung Viện cười quyến rũ đưa tay hất hất mái tóc, chậm rãi nói “Tôi nghe nói tập đoàn Vũ Văn cũng duy trì không được bao lâu !”
Sắc mặt Đồng Uyển Dao trầm xuống, “Bà nói bậy bạ gì đó ? Tập đoàn Vũ Văn dễ dàng sụp đổ như vậy sao ?”
“Được rồi ! Đừng ồn nữa !” Kiều Nghị mở to hai mắt đỏ bừng nhìn hai người phụ nữ không nhường nhau chút nào. Hét lớn, “Ngoại trừ ồn ào ra các ngươi còn có thể cái gì?”
“Mẹ…”
Lúc này giọng nói ngọt ngào của Kiều Bối Nhi từ xa truyền đến, Chung Viện trong mắt vui vẻ, trong lòng Kiều Nghị cũng dâng lên một tia hy vọng.
Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi chậm rãi đi vào Kiều gia, đi theo phía sau là Bùi Diệc, Nam Cung Liệt. Còn có Lam Tư và Phạm Bảo Nhi.
“Bối Nhi…” Chung Viện hai mắt rưng rưng nhìn Kiều Bối Nhi, “Bối Nhi, mẹ biết con sẽ không mặc kệ mẹ !”
Kiều Bối Nhi cười ngọt ngào, đáy mắt lại không có độ ấm. Cô lúc trước mấy lần suýt chết nhưng sao không thấy người làm mẹ như bà quan tâm tới ?
“Tư tổng…” Trong mắt Kiều Nghị đều là chờ đợi, khi nhìn Bùi Diệc trong mắt lại mang theo một tia âm ngoan.
Bùi Diệc nhún vai, một bộ dáng không sao cả. Kỳ thật giả làm người xấu rất thích, nhất là khi chị dâu nhỏ luôn làm cho người ta trong lòng tràn ngập hy vọng thì lại đem hy vọng của người ta gạt đi. Thật sự… lòng có chút hả hê !
“Tư tổng, anh hiện tại đã tin lời tôi chưa ? Bùi Diệc vốn không có nể mặt anh, anh rõ ràng nói qua Kiều thị không có việc gì nhưng cậu ta lại hạ thủ tàn nhẫn với Kiều thị !” Kiều Nghị nhìn Bùi Diệc và Nam Cung Liệt đều đến đây, trong lòng đoán có lẽ Tư Minh Dạ nghe nói chuyện của Kiều thị nên biết Bùi Diệc làm trái ý anh, cho nên mới mang theo Bùi Diệc đến giải thích rõ ràng. Kỳ thật giải thích thật ra lại không cần, ông biết tất cả đều là Bùi Diệc tự ý chủ trương. Chỉ cần Tư Minh Dạ làm cho Kiều thị cải tử hồi sinh thì ông liền cám ơn trời đất, tuyệt đối sẽ không trách anh nuốt lời.
Bùi Diệc ôm cổ Nam Cung Liệt, giống như không có xương sống tựa vào người anh, lắc đầu thở dài nói, “Liệt, cậu nói làm sao có thể có người ngốc như vậy chứ ? Kiều thị cư nhiên bây giờ mới phá sản, thật sự là kỳ tích a !”
Nam Cung Liệt duỗi chân đá anh một cái, “Đứng vững !”
“Ha ha…” Bùi Diệc ôm cậu cọ cọ, cười hì hì nói, “Liệt, cậu có phát giác càng ngày cậu càng dịu dàng hay không ?” Một cước kia vốn như gãi ngứa.
Nam Cung Liệt sắc mặt tối sầm, hung hăng đá một cước qua, người này chính là không thể đối quá tốt ! Bùi Diệc vội vàng phát ra tiếng “Oa oa” kêu lên, “Liệt, cậu đây là thẹn quá hóa giận !”
Phạm Bảo Nhi lắc đầu nói, “Tiểu Diệc vốn chính là đáng đánh đòn a !” Không có việc gì luôn thích chọc anh ra tay, chẳng lẽ đây là tình thú ?
Kiều Nghị nhìn Bùi Diệc và Nam Cung Liệt không e dè Tư Minh Dạ, lại nghĩ tới lời của Bùi Diệc, sắc mặt lại thay đổi. Cuối cùng nhìn về phía Tư Minh Dạ, “Tư tổng… Anh không thể như vậy, điều kiện anh nói tôi đã làm được, anh không thể nói chuyện không giữ lời !”
Thấy Tư Minh Dạ vốn không có để ý tới mình, Kiều Nghị lại vội vàng nhìn về phía Kiều Bối Nhi, “Bối Nhi, con giúp cha !”
Kiều Bối Nhi thật vô tội nói, “Nhưng con không có làm ăn a !”
Kiều Nghị đối với việc Kiều Bối Nhi không hiểu biết có chút căm tức, này có chuyện làm ăn gì ? Cho dù mày biết làm ăn thì mày có thể dưới sự chèn ép của Tuyệt Thế mà làm cho Kiều thị trở mình sao ? “Con xin Tư tổng bỏ qua cho Kiều thị đi !”
“Con vì sao phải xin ?”
Phạm Bảo Nhi không muốn làm người ngoài cuộc chen miệng nói, “Đúng vậy ! Không cần phải xin, chị dâu nhỏ có yêu cầu gì lão đại cũng đều đáp ứng !” Tuy Tư Minh Dạ cũng không sợ có người biết thân phận của anh nhưng vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Kiều Nghị sửng sốt một chút, trong lòng lại sinh ra một tia hy vọng. Nhìn Kiều Bối Nhi dỗ dành, “Bối Nhi, con nói Tư tổng cứu Kiều thị được không ? Nếu không cha và mẹ con đều phải ăn ngủ đầu đường !”
Kiều Bối Nhi tỉnh ngộ gật đầu, ngửa đầu nhìn Tư Minh Dạ. Ngay khi Kiều Nghị nghĩ rằng cô sẽ xin Tư Minh Dạ thì lại nghe cô khó hiểu hỏi, “Dạ, cái đó và em có liên quan sao ?”
Tư Minh Dạ cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Không có liên quan với em !”
“Nga !” Kiều Bối Nhi gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng anh không nói gì.
Đồng Uyển Dao cười châm chọc, “Chung Viện, đây là con gái ngoan bà nuôi lớn a !”
Chung Viện hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, vẻ mặt yêu thương, “Bối Nhi, con nhất định sẽ không để cho mẹ ăn ngủ đầu đường đúng không ?”
Bình luận
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1