chương 9/ 11

Từ sau khi thành quỷ, A Nhiên không có chút khái niệm với thời gian.

Nhưng trong năm, có một ngày cậu biết.

Rằm tháng 7, quỷ môn khai, vạn quỷ tề xuất. (cửa quỷ mở ra, vạn quỷ đều xuất hiện)

Ngày ấy gần như là ngày hội của quỷ hồn.

Nhưng đối với A Nhiên mà nói, lại là nỗi khổ.

Ngày này hằng năm, cậu đều phải chống chọi với cảm giác áp bách khiến cậu hít thở không thông.

Cậu thậm chí còn không đứng thẳng được.

Tựa như một con cá xa rời mặt nước.

Quay cuồng trên mặt đất, mỗi một giây phút đều là giày vò.

Là một sinh hồn.

Cô hồn dã quỷ không người cúng tế, cũng không chiếm giữ một thân thể còn sống nào.

Linh hồn mỏng manh không thể chịu nổi cái không khí hung thần đó.

Chỉ vô tình một cái là sẽ tan thành tro bụi.

Nhưng mà A Nhiên lại gắng gượng được qua ba năm.

Ngay cả Tiểu Hắc cũng có chút bất ngờ.

Thời điểm đó cậu nghĩ cái gì?

A Nhiên cúi đầu một chút, cười: Nghĩ, tao nhất định không thể chết được.

Nhưng cậu chết rồi.

Tiểu Hắc bình thản nói ra sự thật.

Đúng vậy, chỉ là, chỉ là tao cảm thấy vẫn còn tiếc nuối, không thể lại chết lần nữa.

A Nhiên đưa tay ra cẩn thận nhìn.

So sánh với mỗi lần trước, cứ qua mỗi lần 15 tháng 7, thân thể cậu lại trong suốt hơn một chút.

Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành trong suốt như không khí.

Quan hệ giữa A Nhiên và Nghiêm Mục càng lúc càng tốt.

Chỉ cần Nghiêm Mục ở nhà, bọn họ sẽ cùng nhau làm rất nhiều chuyện mà Tiểu Hắc thấy vô cùng vô vị.

Ví dụ như cùng chơi cờ, cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, hoặc là nằm trên sô pha xem TV.

Trong nhà chỗ nào cũng là giấy bút bọn họ nói chuyện với nhau.

A Nhiên cũng vẫn viết tiểu thuyết như thường lệ.

Tiểu Hắc chế nhạo cậu: Nghiêm Mục không đánh giá cảnh trên giường này của cậu à?

Đúng vậy, còn có cảnh trên giường.

Phân cảnh đại hiệp Nghiêm Mục cùng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hôn môi trên giường.

Lúc trước A Nhiên vì viết đoạn này, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

A Nhiên hiếm có được lần không phản bác lại nó, chỉ cắn bút nghĩ hôm nay phải viết tình tiết gì.

Vất vả lắm mới có linh cảm, mở tập tiểu thuyết ra, lại ngây cả người.

Trên đó có một câu chuyện, là Nghiêm Mục viết.

Đại ý là từng có một đôi yêu nhau, “Nghiêm Mục” cùng “Giản Nhiên”, tình yêu của bọn họ không được cha mẹ chấp nhận, người hai nhà lấy cái chết ép họ tách ra. Bọn họ không còn cách nào khác, vì thế hẹn nhau, chờ sau khi tốt nghiệp đại học, cùng đến thành phố này làm việc, sau đó lại bên nhau. Sau đó, “Nghiêm Mục” theo lời hẹn ước đến đây, còn “Giản Nhiên” gặp tai nạn, đã qua đời ba năm trước. Đúng lúc này, “Nghiêm Mục” bỗng nhiên ở trong căn nhà mới thuê, gặp một con quỷ tên là “A Nhiên”.

A Nhiên cùng Tiểu Hắc đọc xong.

Đó là một câu chuyện theo khuôn sáo cũ, không phải sao?

A Nhiên nói như vậy, Tiểu Hắc không trả lời gì.

Một lát sau, cậu thở dài: Tao không phải Giản Nhiên. Nhưng, anh ấy lại cho rằng tao là Giản Nhiên.

Cho nên Nghiêm Mục mới có thể không sợ cậu, còn đối xử với cậu tốt như vậy.

Hóa ra là do nguyên nhân này.

Anh ấy nghĩ rằng A Nhiên chính là Giản Nhiên.

Tiểu Hắc nhảy lên cửa sổ, lười biếng nằm xuống.

A Nhiên dường như nghĩ đến cái gì đó, phì một tiếng cười: Cún Ngốc, cái này gọi là “Âm soa dương thác” đúng không.

* “Âm soa dương thác” (hay Âm kém dương sai) – 阴差阳错: Sai sót ngoài ý muốn do một số nguyên nhân xảy ra, nhầm lẫn nảy sinh trong hoàn cảnh ngẫu nhiên, tình cờ.

Tiểu Hắc nhướng mắt: Cậu gọi ai là Cún Ngốc?

A Nhiên thu lại nụ cười, nhỏ giọng nói: Nếu có thể, tao thực sự muốn thời gian ở bên cạnh anh ấy dài hơn một chút.

Bình luận





Chi tiết truyện