Thể loại: Hiện Đại, Cảm Động, HEConvert: Meoconlunar (TTV)Poster: [Lạc Du]Xếp Chữ:Cún – BeBeta: BeTrong cuộc sống có một vài người, xe tốc hành đón họ đến chậm, vì ở giữa phải đi qua rất nhiều trạm, gặp rất nhiều người.Có người luôn luôn lên nhầm bến mà phải ngồi lại trạm chờ quá lâu, lại có người nếu không phải bỏ lỡ phong cảnh ngoài cửa sổ, thì chính là bỏ lỡ người ngồi bên cạnh.Không ai biết, người có thể cùng mình đi tới trạm hạnh phúc cuối cùng sẽ là ai?Những con người yêu nhau, thật sự có thể cùng nhau tới trạm cuối cùng sao?Mộ Tranh không biết mình sẽ thế nào khi xuống xe, cũng không dám ngủ quên trên xe…Quang Hy thì tùy ý tài xế chở mình tới trạm cuối cùng, mà không thể tự quyết định mục tiêu sinh tồn của bản thân.Đây là một câu chuyện về bọn họ ~=== ====== ===Giới ThiệuAnh là – Nhậm Quang Hy!Là người đàn ông cô từng yêu rất sâu sắc, sáu năm trôi qua, anh đã không còn bộ dáng chàng thiếu niên như năm xưa, mà hiện tại, anh đã trưởng thành rất nghiêm nghị, ngay cả trong khi ngủ thì trên đôi lông mày rậm rạp cũng để lộ ra một chút u buồn.Sáu năm qua, anh sống rất tốt chứ?Tuy rằng cách xa anh đã lâu, nhưng cô vẫn luôn tranh thủ chú ý tin tức liên quan đến anh, cô biết anh đã trở thành một Luật sư trẻ tương lai đầy hứa hẹn, còn có một vị hôn thê rất xinh đẹp.“Anh rất hạnh phúc, đúng không?”Lương Mộ Tranh nỉ non hỏi, quyến luyến ngắm nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, sáu năm trôi qua, cô vẫn nghĩ trái tim mình thủy chung như nhất không thể lại gợn sóng.Nhưng khi nhìn anh như vậy, thì lòng của cô, tim của cô không khỏi đập nhanh hơn.Không biết sau khi anh tỉnh lại thì sẽ nói với cô câu đầu tiên là gì? Năm đó chia tay với anh, anh nổi trận lôi đình, cô thấy trong mắt anh tràn ngập hận ý, hiện tại, anh vẫn còn hận cô như thế chứ? Hay là thuyền đã có bến khác?Cô hy vọng có thể chung sống hòa bình với anh, lại hy vọng nhiều hơn, có thể hạnh phúc với nhau như trước, cùng anh vui vẻ trò chuyện nói đùa…Một giọng nói rất khẽ cắt đứt suy nghĩ của Lương Mộ Tranh, cô dùng sức cắn môi, nhìn Nhậm Quang Hy đang chậm rãi mở đôi mắt sâu thâm thúy, anh im lặng nhìn thẳng cô.Trái tim cô như nổi trống, cố lấy tất cả dũng khí ra nở nụ cười. “Hi, Quang Hy.”Anh nheo mắt lại, hơi hơi nhíu mày. “Cô là ai?”“Cái gì?!” Cô ngạc nhiên, không thể tin được.“Cô là ai? Tôi đang ở đâu?” Giọng nói của anh rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô không có một chút dịu dàng hay lưu luyến nào cả.Anh không còn nhớ ra cô!Lương Mộ Tranh nhất thời cảm thấy ngực lạnh như băng, toàn thân run rẩy.Không ngờ nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ thương người đàn ông này, thế nhưng, anh ấy đã quên cô rồi –